Chương 41: Hướng Đông thiên vị

Trương Dũng và Sa Hán Minh đã đi trước không thấy bóng dáng đâu, đoán chừng đã đến đỉnh núi rồi. Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh, đi lên sườn dốc sau cùng, cho dù là vào mùa đông, y vẫn nóng đến đầu đầy mồ hôi.

Trương Dũng và Sa Hán Minh ở đỉnh núi thưởng thức phong cảnh, thấy Nghê Huy bọn họ đi lên, liền hướng bọn họ cười: "Các ngươi so với ốc sên còn chậm hơn…" Sau đó thấy Thuỷ Hướng Đông cõng Liễu Mộ Khanh, nụ cười trên mặt Trương Dũng cứng lại, "Sao vậy?"

Nghê Huy ở đằng sau Thuỷ Hướng Đông che chở cho bọn họ, nói: "Liễu Mộ Khanh bị trật chân, không thể di chuyển. Một lát chúng ta thay phiên nhau cõng nàng xuống núi."

Trương Dũng và Sa Hán Minh vội vàng chạy qua, giúp đỡ đỡ Liễu Mộ Khanh từ trên lưng Thuỷ Hướng Đông xuống. Thuỷ Hướng Đông cõng người đi lên sườn dốc 70, 80 độ một đoạn 50m, lại không thể dừng lại, hai chân nhuyễn đến mức có chút sốt rét, giờ khắc này thở hổn hển như trâu, co quắp ngồi dưới đất, mệt đến một chút sức lực cũng không có.

Nghê Huy đem bình nước đưa qua:

"Nghỉ chút đi, đợi lát nữa xuống núi chúng ta sẽ đi đường lớn, đường lớn rộng hơn một chút, độ dốc cũng bằng phẳng một chút. Chúng ta thay phiên nhau cõng."

Thuỷ Hướng Đông uống nước, thở dài một hơi: "Không sao, ta ăn chút gì đó, uống chút nước, nghỉ một chút, là được rồi." Nghê Huy khó có được ôn hoà đối với mình, bởi vì nguyên do là chính mình giúp đỡ tiểu sư muội của hắn sao?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Thuỷ hướng Đông có chút không thoải mái, nhưng mà y vẫn là cố gắng không để cho chính mình suy nghĩ theo gốc độ này, ắt hẳn là hắn đau lòng mình quá vất vả.

Liễu Mộ Khanh bị trẹo chân, mọi người cũng không còn nhiều tâm tư để đùa giỡn nữa. Gió thổi mạnh trên đỉnh núi, thổi vù vù, há miệng chính là một bụng gió, mọi người tìm chỗ chắn gió nghỉ ngơi một chút, ăn một chút, đem bao tử lấp đầy, sau đó bắt đầu xuống núi, Trương Dũng chủ động yêu cầu cõng Liễu Mộ Khanh đầu tiên.

Liễu Mộ Khanh mặc dù không thích Trương Dũng cõng nàng, nhưng mà nàng cũng không được chọn, đây lại không phải là chuyện tồi tệ gì, mọi người không quản vất vả cõng nàng xuống núi, còn muốn nói cái gì nữa.

Mặc dù thân thể của cô gái mười tuổi tương đối nhẹ, nhưng mấy đứa con trai này cũng không lớn bao nhiêu, cũng là đủ vất vả.

Trương Dũng cõng Liễu Mộ Khanh đi một đoạn, sau đó đổi sang Sa Hán Minh cõng, sau khi Sa Hán Minh cõng xong, Nghê Huy nói: "Ta cõng cho."

Thuỷ Hướng Đông kéo hắn: "Ta nghỉ ngơi tốt rồi, ta cõng cho."

Nghê Huy nhìn y chằm chằm, không vui nói: "Ngươi có xem ta là con trai không hả?"

Thuỷ Hướng Đông bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn tới, khí thế nhất thời tuột xuống: "Được rồi, sau khi ngươi cõng xong đến ta cõng."

Trong bốn đứa con trai, tuổi Nghê Huy là nhỏ nhất, hắn cũng là đứa lớn chậm nhất, trong bốn người là hắn thấp nhất. Chiều cao của hắn là khi lên trung học mới bắt đầu cao lên, trong thời gian hai năm từ 1m7 cao lên 1m8.

Cho nên mặc dù bây giờ dáng vẻ của hắn không cao, hắn cũng không vội, sau này còn có thể cao lên.

Nghê Huy cõng Liễu Mộ Khanh, tiểu nha đầu trên lưng Nghê Huy, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, còn không ngừng nói chuyện với Nghê Huy.

Thuỷ Hướng Đông và Trương Dũng đều thấy được có chút không thoải mái, sau đó Thuỷ Hướng Đông không khách khí nói: "Ngươi đừng nói chuyện với hắn nữa, hắn cõng ngươi đã tốn rất nhiều sức rồi."

Liễu Mộ Khanh náo loạn mặt đỏ thẫm, vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nghê Huy thở hổn hển, hai chân có chút không bị khống chế mà xông về phía trước, không có cách nào, độ dốc hơi bị nghiêng, vốn dĩ lúc người bình thường đi xuống, đều sẽ không khống chế được đi xuống nhanh hơn, hơn nữa trên lưng còn cõng theo trọng lượng của một người, sức xông xuống càng lớn.

Thuỷ Hướng Đông nói với hắn: "Nghê Huy, ngươi buông xuống đi, ta cõng cho."

Nghê Huy cắn răng chịu đựng: "Đợi chút nữa, ta còn có thể cõng được."

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy không chịu khuất phục, lại ra sức nhìn Liễu Mộ Khanh, Liễu Mộ Khanh được sư huynh cõng, trong lòng vốn dĩ rất vui mừng, nhưng mà sư huynh thở gấp đến nỗi nàng có thể cảm thấy cố hết sức, liền vội vàng nói: "Sư huynh, anh buông em xuống đi, nghỉ ngơi chút đi."

Liên tiếp nói ba lần, Nghê Huy nói: "Đến gốc cây đằng trước rồi xuống."

Thuỷ Hướng Đông nhìn một chút, cái cây kia nằm ở khúc cuối của độ dốc, liền vội vàng chạy trước vài bước, đứng ở gốc cây đợi. Nghê Huy cõng người một đường chậm chậm xông về phía trước, sườn núi này có chút dốc, hắn gần như không thắng lại được.

Thuỷ Hướng Đông vươn cánh tay ra cản lại, cuối cùng đem Nghê Huy ôm lấy, nhưng mà dùng lực quá lớn làm y đụng vào phía sau, đụng vào thân cây kia, Thuỷ Hướng Đông kêu lên một tiếng, trên lưng bị một chỗ lồi trên cây đụng vào, cũng may là trang phục dày, ngoại trừ đau bên ngoài một chút, không có bị thương.

Sa Hán Minh và Trương Dũng từ đằng sau cũng vội vàng chạy tới, đỡ Liễu Mộ Khanh xuống, Nghê Huy khom lưng hai tay chống đầu gối, nhìn Thuỷ Hướng Đông:

"Cám ơn. Vừa rồi ngươi có bị ta đụng trúng không?"

Thuỷ Hướng Đông đưa tay ra sờ sau lưng: "Không có, không cần gấp. Ngươi trước tiên uống nước đi, nghỉ ngơi một chút."

Y đem balo lấy xuống, từ trong lấy ra khăn tay, đưa cho Nghê Huy, "Lau mồ hôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!