Chương Thái Thanh trong lòng đã không thể dùng sự kinh ngạc để hình dung, vấn đề vừa rồi của Nghê Huy đã làm cho ông vô cùng kinh ngạc, nhưng Thuỷ Hướng Đông này, quả thực là người thông minh a, nó mới chỉ có mười một, mười hai tuổi thôi, cách suy nghĩ vấn đề cư nhiên trưởng thành như vậy, nó ở đâu biết được những chuyện này a, ông lại nhìn nhìn Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Đông bổ sung thêm: "Chương thúc thúc, những lời này không phải Nghê Huy kêu con nói đâu, là con tự nghĩ ra, hắn phỏng chừng đều không nghĩ tới chuyện này.
Con là bạn của Nghê Huy, đương nhiên phải suy nghĩ đến lợi ích của hắn, các người dù sao cũng sẽ là một gia đình, mục đích của mọi người đều muốn hoà hợp với nhau.
Nhưng mà vấn đề tài sản này từ đầu đến cuối tránh không được, thay vì sau này xuất hiện các loại mâu thuẫn hay tranh chấp, không bằng sớm chút phân rõ ràng, mọi người đều minh bạch rõ ràng, để không tồn tại tình trạng bất hoà giữa anh em, chú nói có phải không?
Nghê Huy ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, trong lòng có chút cảm kích. Đây là một vấn đề rất nhạy cảm cũng rất thiết thực, nếu như không ai đề ra vấn đề trước, hắn đại khái cũng không ngại ngùng mà nói ra, mẹ vẫn còn trẻ như vậy, chính mình thì lo lắng đến tài sản, đây không phải là nguyền rủa bà sao.
Hơn nữa hắn tin tường tương lai của chính mình hoàn toàn không thiếu tiền tiêu, xem như là không dựa vào tài sản của mẹ, hắn cũng có thể vì chính mình tranh một tương lai không tồi. Với lại từ trên tình cảm mà nói, hắn vẫn là tin tưởng mẹ sẽ xử lý sự việc công bằng.
Chỉ là bà hiện tại tái hôn, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không biết, sớm chuẩn bị tốt biện pháp dự phòng chắc chắn là không phải chuyện xấu.
Nghê Huy nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu nói đến chuyện này, vậy con sẽ cùng mẹ thương lượng một chút. Chương thúc thúc, chú nghĩ sao?"
Chương Thái Thanh gật gật đầu: "Có thể, xem cách nghĩ này của các con, chỉ cần Nghê Huy và mẹ của nó đồng ý, ta sẽ không có ý kiến gì.
"Chương Thái Thanh rất tự tin, xem như là không có tài sản của Trần Lệ Bình, ông cũng có năng lực để con cái của ông có cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền. Thuỷ Hướng Đông chủ động nói:"Nghê Huy, vậy ta giúp ngươi đi tìm dì Trần nói nha. Ngươi tin ta không?
"Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, sau đó gật gật đầu. Như vậy cũng tốt, ít nhất không cần mình đi nói, tiền nhiều hay tiền ít không phải là vấn đề, chuyện này thật sự là tai hoạ ngầm, thật sự phải sớm giải quyết mới tốt. Trần Lệ Bình đang ở bên ngoài nói chuyện với cấp dưới của bà, thấy Nghê Huy bọn họ đi ra, sau đó đứng lên:"Nói xong rồi sao?"
Thuỷ Hướng Đông nói: "Dì, con có chuyện muốn nói riêng với dì."
Trần Lệ Bình cảm thấy đứa nhỏ này thật quá thần bí, còn một bộ dáng nghiêm túc, kỳ thực là rất đáng yêu, liền cười nói: "Có thể, chúng ta vào phòng họp nói đi.
"Nơi làm việc được cải tạo từ nhà kho này vô cùng rộng, phòng họp, phòng nghỉ ngơi đầy đủ mọi thứ, bọn họ thậm chí còn thuê thêm một phần cho người khác dùng. Thuỷ Hướng Đông và Trần Lệ Bình đi vào phòng họp, Nghê Huy thì ở bên ngoài đợi. Qua một lúc lâu, Trần Lệ Bình vẻ mặt kinh ngạc từ trong phòng họp đi ra, nhìn thoáng qua con trai, lại đi vào phòng làm việc của Chương Thái Thanh. Nghê Huy có chút lo lắng nhìn Thuỷ Hướng Đông, như vậy không phải là có chút biểu tình tổn thương sao. Thuỷ Hướng Đông đi qua nói:"Ta đã nói với dì rồi, dì thực ra cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là còn chưa kịp nói với Chương thúc thúc, dì có tính toán, cho nên người đừng lo lắng."
Nghê Huy nghe y nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, mẹ không để bụng là tốt rồi.
Cuối cùng bọn họ ký hiệp ước, nội dung là quyền kế thừa 60% cổ phần trong công ty Trần Lệ Bình là Nghê Huy, còn lại 40%, do Trần Lệ Bình tự phân công xử lý. Cho nên mọi người đối với lần này không có bất đồng ý kiến.
Kỳ nghỉ đông này, Trần Lệ Bình và Chương Thái Thanh làm giấy chứng nhận kết hôn, chỉ về nhà mời những người thân nhất ăn một bữa cơm, tiệc rượu cái gì, phải đợi đến sau khi Trần Lệ Bình sinh em bé mới bàn tới.
Lúc nghỉ hè, Trần Lệ Bình 35 tuổi ở bệnh viện Thượng Hải bằng phương pháp sinh mổ sinh ra một bé gái, Nghê Huy có thêm một muội muội.
Lúc đó hắn và ông ngoại bà ngoại đều đến Thượng Hải thăm đẻ, Nghê Huy nhìn thấy em gái nhỏ xíu hồng hồng, nhăn nhúm, chỉ cảm thấy sinh mệnh thật thần kỳ, chính mình sống lại một lần nữa, cư nhiên còn có thêm một đứa em gái, cho nên hắn cảm thấy đứa em gái này là lễ vật của ông trời ban cho.
Chương Thái Thanh và Trần Lệ Bình thấy Nghê Huy yêu thương em gái vừa mới sinh ra của mình, không nhịn được cảm thấy hết sức vui mừng, như vậy bọn họ không cần lo lắng Nghê Huy sẽ phân bì, ít nhất hắn là thật tâm yêu thương đứa em gái này.
Trần Lệ Bình bởi vì là sản phụ cao tuổi, trong quá trình mang thai vẫn luôn rất vất vả, cộng thêm lúc trước công việc rất bận rộn, áp lực lớn, sức khoẻ vẫn luôn không quá tốt, sau khi sinh con, sức khoẻ vô cùng suy yếu, liền chuyên tâm ở nhà tịnh dưỡng, nuôi con, công ty đều giao cho Chương Thái Thanh xử lý.
Nghê Huy lần này đến Thượng Hải ở gần một tháng, đợi đến khi em gái đầy tháng, hắn cuối cùng mới nói phải về nhà với ông bà, Trần Lệ Bình có chút không vui đưa hắn về.
Nghê Huy liền nói chính mình luyện chữ một tháng, không có lão sư chỉ dạy, không biết đẹp xấu, e rằng sẽ bị thụt lùi, kiên quyết phải về nhà, Trần Lệ Bình đành phải đáp ứng.
Vốn là đoạn thời gian này, Trần Lệ Bình đang ở cữ, không cần đi làm, nghĩ đến con trai ở chung một thời gian, cũng muốn con trai và con gái mình bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng mà hai mẹ con ở chung một thời gian dài, vỏ bọc đường của thời kỳ thân thiết dần dần mất đi, tính chiếm hữu của Trần Lệ Bình thể hiện rõ ràng, trình độ đánh Thái Cực của Nghê Huy cũng không cao siêu như Chương Thái Thanh, liền vội vàng tìm cớ trở về, vẫn là ở quê tự do hơn.
Ông ngoại bà ngoại cũng không thích hoàn cảnh ở Thượng Hải, đã sớm về quê, để bọn họ đi thuê bảo mẫu.
Rất nhanh, Thuỷ Hướng Đông đã tốt nghiệp tiểu học, y lấy thành tích tốt nhất thi đậu vào trường trung học tốt nhất của thành phố – trường trung học Thực Nghiệm, trường trung học Thực Nghiệm cân nhắc đến tình hình gia đình của y, đặc biệt vì y cung cấp học bổng toàn phần, nhập học miễn phí.
Chuyện này làm cho ông ngoại bà ngoại Nghê Huy nói chuyện hăng say rất lâu, liền giống như là cháu trai của bọn họ được học bổng toàn phần.
Bọn họ lấy điều này khích lệ Nghê Huy: "Huy Huy, Hướng Đông đã được học bổng toàn phần, con cũng nhất định phải đậu vào trường Thực Nghiệm a."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!