Chương 33: Câu chuyện trưởng thành

Cơn mưa lớn bên ngoài đã đổ xuống hai tiếng đồng hồ, thật không dễ mới dừng lại, trời cũng nhanh tối. Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đưa Sa Hán Minh về nhà.

Người trong nhà đang đợi lo lắng không thôi, người nhà hoàn toàn không biết Sa Hán Minh đi bơi, thẳng đến khi nhận được điện thoại của ông ngoại Nghê Huy, mới biết là con của mình đi bơi, đang chuẩn bị đi tìm y, thấy bọn họ trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ Sa Hán Minh thấy sắc trời không tốt, sợ nói đi bơi người nhà sẽ không cho đi, liền lén lút chạy đi, không nghĩ đến còn xém chút nữa có chuyện.

Ba đứa nhỏ nói hết mọi chuyện cho người lớn nghe, làm cho cha mẹ và bà nội của Sa Hán Minh bị doạ không nhẹ. Cha của Sa Hán Minh liền nổi trận lôi đình: "Ngươi đứa nhỏ này, quả thực là có chút vô pháp vô thiên, đi ra ngoài không xin phép người lớn, ngươi vạn nhất ở bên ngoài có chuyện gì, ta đi đâu tìm ngươi!" Nói rồi liền muốn giơ tay lên tát y, bị bà nội ngăn cản, bà nội luyến tiếc cháu trai, ôm lấy Sa Hán Minh quan sát trên dưới hồi lâu: "Con đừng đánh nó, nó xém bị mất mạng, con còn hung ác như vậy với nó làm gì! Minh Minh, con có sao không? Các con mấy đứa nhỏ này, xảy ra chuyện sao lại không thông báo cho chúng ta biết?"

Sa Hán Minh rụt cổ cuối đầu, cha từ trước đến giờ chưa từng nổi giận lớn như vậy: "Con xin lỗi, bà nội, con xin lỗi, cha mẹ, con xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng. Con đã không sao rồi, Nê Ba và Hướng Đông cứu con."

Thuỷ Hướng Đông vội vàng nói: "Xin lỗi, thúc thúc, dì, con quên gọi điện thoại cho mọi người. Con đã mang Sa Tử đến bệnh viện kiểm tra rồi, không có vấn đề gì đâu. Sau này, nếu không có người lớn, chúng con sẽ không đi bơi nữa."

Sa Hán Minh cũng vội vàng nói: "Đúng a, con sau này cũng sẽ không tự mình đi bơi nữa."

Bà nội lau nước mắt: "Minh Minh, sau này ngàn vạn lần không thể đi bơi nữa, con như vậy sẽ khiến bà nội lo lắng a, con đã doạ bà nội một trận rồi."

Nghê Huy cúi đầu nói: "Xin lỗi bà nội, thúc thúc, dì, con không nên rủ Sa Tử đi học bơi." Hắn ngẫm lại liền cảm thấy nghĩ mà sợ, nhà Sa chỉ có một bảo bối, vạn nhất xảy ra chuyện, không biết phải làm sao nữa.

Cha mẹ của Sa Hán Minh vẫn xem như là tương đối hợp lý, mặc dù giận không nhẹ, nhưng chuyện này cũng không trách Nghê Huy được, dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa con nít, hơn nữa còn cứu mạng Sa Hán Minh: "Nghê Huy, chuyện này kết thúc ở đây, sau này vẫn phải cẩn thận một chút, chuyện nguy hiểm ngàn vạn lần không thể tái phạm."

Nghê Huy gật đầu: "Con biết rồi, thúc thúc."

Cha Sa nói: "Được rồi, các con cũng phải về nhà, người lớn trong nhà đều rất lo lắng, con không phải trước tiên gọi điện thoại về nhà báo một tiếng bình an sao? Ông ngoại của con đã gọi điện thoại đến đây mấy lần rồi."

"Dạ."

Nghê Huy biết ông ngoại bà ngoại chắc chắn là rất lo lắng, trời đã tối rồi còn chưa về. Hắn bấm điện thoại về nhà, vừa đổ chuông bà ngoại liền bắt máy: "Alo, là Nghê Huy sao? Huy Huy, con đi đâu vậy, sao lại chưa về nhà? Ông ngoại con đã đi ra ngoài tìm các con rồi."

Nghê Huy nói: "Là con, bà ngoại, tụi con có chút chuyện phải trì hoãn, bây giờ đã không có gì rồi, lát nữa con liền về."

"Thật sự là không có chuyện gì sao?" Bà ngoại không tin tưởng truy hỏi.

Nghê Huy bảo đảm nhiều lần: "Thật sự là không sao rồi, bà yên tâm."

"Vậy các con mau về nhà đi, đợi các con về ăn cơm." Bà ngoại nói.

Nghê Huy "Dạ" một tiếng, hắn nghe thấy tiếng khóc của Thuỷ Hướng Dương trong điện thoại, giống như là đòi anh hai.

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông chào tạm biệt một nhà Sa Hán Minh rồi về, nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, vẫn có chút nghĩ lại còn rùng mình. Nghê Huy trầm mặc đi về phía trước, sắp đến tháng chín, mưa một trận, thời tiết liền mát mẻ, gió đêm thổi qua, Nghê Huy lạnh rùng mình. Thuỷ Hướng Đông phát hiện, vội vàng đuổi theo, đưa tay kéo tay của Nghê Huy: "Nghê Huy, lạnh không?"

Nghê Huy đem tay của mình rút ra, Thuỷ Hướng Đông giơ tay lên áp vào trán của hắn: "Không có phát sốt." Bọn họ từ lúc trong bể bơi, vẫn luôn người trần truồng(có mặc đồ bơi), thẳng đến khi được đưa tới bệnh viện, Thuỷ Hướng Đông mới chạy về hồ bơi đem đồ của bọn hắn gửi lấy ra, đem quần áo mặc vào.

Nghê Huy đầu ngửa ra sau một chút, né tránh tay của y: "Không sao, chính là gió thổi có chút lạnh."

Thuỷ Hướng Đông thở dài, dường như cuối cùng cũng có thứ gì bị lấy đi kiên định: "Ta hôm nay cảm thấy rất không thoải mái, còn chưa kịp xuống xe tim đã đập rất mạnh, dường như đoán được có chuyện xảy ra với ngươi, hoàn hảo, may là ta đến kịp."

Nghê Huy nghĩ đến một màn lúc đó, chính mình trong nước giãy dụa trôi nổi, đột nhiên nghe thấy một tiếng hò hét giống như âm thanh tự nhiên, Thuỷ Hướng Đông đang gọi tên của mình, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy mình đã được cứu. Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra: "Cám ơn, Thuỷ Hướng Đông."

Đây là lần đầu tiên Thuỷ Hướng Đông nghe Nghê Huy gọi tên của mình, lúc trước chưa bao giờ gọi tên của mình, chỉ là nói "Ngươi" hoặc là "này", lần này mặc dù là gọi cả họ lẫn tên, cũng rõ ràng là một bước tiến bộ.

Thuỷ Hướng Đông nghĩ đến đây, liền lén lút vui vẻ trong lòng, lại nghĩ đến lúc ở hồ bơi hô hấp nhân tạo cho hắn, không nhịn được quay đầu nhìn môi hắn, Nghê Huy đúng lúc cũng đang quay đầu nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghê Huy vội vàng quay đầu đi. Hắn đúng lúc cũng nghĩ đến chuyện Thuỷ Hướng Đông hô hấp nhân tạo cho mình, lúc đó tình hình rất loạn, không có đi truy xét, bây giờ tỉnh táo lại mới nghĩ, thật là khó chịu không gì sánh được, nằm cái rãnh(), nụ hôn đầu tiên của lão tử cứ như vậy mà mất, phải nói là nụ hôn đầu tiên trong đời này, thật là oan a.

Thuỷ Hướng Đông câu dẫn khoé miệng, y thấy sân ga ven đường, liền đứng lại, Nghê Huy hãy còn miệt mài đi về phía trước, Thuỷ Hướng Đông kêu hắn: "Nghê Huy, sân ga ở đây."

Nghê Huy ngẩng đầu nhìn, sau đó đứng lại, trầm mặc đi qua, Thuỷ Hướng Đông nói: "Ngươi đừng tự trách, có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không biết được, may mà mọi người đều không có chuyện gì."

Nghê Huy gật gật đầu, vẫn là không nói chuyện. Xe đến rồi, hai người lên xe, chỉ có ở đằng sau vẫn còn hai chỗ trống song song, Thuỷ Hướng Đông để Nghê Huy ngồi vào trong, chính mình ngồi bên ngoài. Nghê Huy quay đầu trầm mặc nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Thuỷ Hướng Đông cũng quay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cùng với Nghê Huy trầm mặc.

Đây là một đêm mưa giông tố không an tĩnh, Thuỷ Hướng Đông trong lòng lại có chút cảm kích trận mưa giông tố này, khiến cho khoảng cách của y và Nghê Huy kéo gần lại một chút.

Lúc bọn họ trở về nhà, ông ngoại còn chưa trở về, bà ngoại sau khi biết mọi chuyện, bị doạ xém chút nữa phát bệnh tim, ôm lấy Nghê Huy không ngừng kiểm tra, Nghê Huy nói: "Bà ngoại, con không sao, là Sa Tử bị đuối nước, con thì bị sặc hai ngụm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!