Sa Hán Minh ở cùng một chỗ với Nghê Huy, tim của Thuỷ Hướng Đông vẫn cứ như là rau ngâm trong vại, ê ẩm mềm nhũn, các loại ngưỡng mộ đố kị Sa Hán Minh. Nghê Huy và Sa Hán Minh cùng vào cùng ra, cùng ngủ chung một giường, quần áo của hai người có lúc cũng mặc của nhau, nhưng mà hắn đối với chính mình lại từ trước tới giờ đều phân biệt rõ ràng.
Nhưng mà Thuỷ Hướng Đông lại nghĩ, Nghê Huy nếu là sống lại, hắn không có làm rõ việc cả đời không qua lại với mình, đã rất may mắn rồi. Còn có thể lặng lẽ ở bên cạnh Nghê Huy, đã thoả mãn rồi.
Nghê Huy đương nhiên nghĩ đến việc phân rõ giới tuyến với Thuỷ Hướng Đông, không cho phép y bước vào nhà mình nữa bước, nhưng mà trên thực tế trong lúc làm việc rõ ràng là không thể, hai anh em này đã khắc sâu vào tim của ông ngoại và bà ngoại, Thuỷ Hướng Đông muốn đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không chặn ngoài cửa. Nếu như chính mình mạnh mẽ biểu lộ rõ ràng thái độ đối với Thuỷ Hướng Đông, phân rõ giới tuyến, nói xấu lẫn nhau, chỉ lưu lại ấn tượng cho ông bà ngoại một đứa nhỏ không biết lẽ phải, không có sự đồng cảm. Hơn nữa lần trước ở Thượng Hải, Thuỷ Hướng Đông đã biểu hiện rõ không đội trời chung với Nghê Hi, chỉ một điều này, khiến cho Nghê Huy vẫn có chút âm thầm thoải mái, ít nhất là y đứng về phía mình.
Cho nên thái độ của Nghê Huy đối với Thuỷ Hướng Đông vẫn là như vậy, không cho phép, không thân cận, cũng không hoàn toàn kháng cự. Thuỷ Hướng Đông có lúc rất thích làm lão đại, có những lúc hắn và Sa Hán Minh, Trương Dũng gây ra vài cái tai hoạ, Thuỷ Hướng Đông nguyện ý chủ động đến giúp đỡ xử lý cục diện rối rắm, đây cũng không phải là không thể. Hắn chính mình không phải là không có năng lực xử lý cục diện rối rắm, nhưng mà có người nguyện ý đến xử lý, hắn rất vui mừng làm ông chủ vung tay.
Sau khi Sa Hán Minh về nhà, cuộc sống của bọn hắn vẫn tiếp tục như trước.
Mỗi buổi sáng, Trương Dũng và Thuỷ Hướng Đông cùng nhau đi bán ve sầu khỉ, Nghê Huy bắt được cũng có đếm, tối hôm trước thì kiểm kê, tiền bán được cũng có chia cho hắn một phần, hắn sẽ không cự tuyệt, chính mình có chút tiền lẻ cũng tốt lắm, không cần lúc nào cũng phải chìa tay ra xin tiền ông bà ngoại.
Bán xong ve sầu khỉ, Thuỷ Hướng Đông liền đi đẩy mạnh tiêu thụ của máy chơi game, đồng hồ điện tử cũng bán xong, bởi vì số lượng không nhiều, tổng cộng mới có 20 cái, y chọn kiểu dáng rất đẹp, để bán cho một nhà, một cái bán 20 đồng, máy chơi game thì nhiều hơn một chút, phỏng chừng còn có thể bán một đoạn thời gian nữa.
Có một ngày Thuỷ Hướng Đông đi bán đồng hồ điện tử cho cửa hiệu kia, đối phương nói với y: "Đồng hồ điện tử này ngươi nhập hàng ở đâu, còn hay không? Hai kiểu màu đỏ và màu xanh quân đội bán chạy nhất, nếu như còn, ta lấy mỗi kiểu 10 cái."
Thuỷ Hướng Đông nhìn ông chủ, nói: "Chỉ cần hai kiểu này thôi sao? Kiểu khác cần hay không?"
"Mấy kiểu khác cũng cần một ít, giao ba bốn cái là được rồi, hai kiểu này cần nhiều một chút, ngươi khi nào có thể giao hàng?"
Thuỷ Hướng Đông nói: "Phải đợi vài ngày, được không?"
Ông chủ nói: "Được, ngươi có hàng, thì trực tiếp đến tìm ta."
Thuỷ Hướng Đông nhìn máy chơi game trong balo, mùa hè đã qua một nửa, 200 cái máy chơi game mới bán được hơn 100, còn dư lại sáu bảy chục cái, đoán chừng còn cần một chút thời gian mới có thể bán hết. Thị trường của đồ vật này vẫn còn hạn chế, hơn nữa đặc biệt chống làm rớt, không dễ hư, đổi mới quá chậm, xem ra về sau buôn bán không được nữa. Nếu như đồng hồ điện tử bán được, vậy thì bán đồng hồ điện tử đi, qua vài ngày lại đi Thượng Hải một chuyến.
Nghê Huy thì sáng sơm mỗi ngày thức dậy tập Thái Cực, ăn sáng xong thì đến nhà Điền lão sư luyện chữ. Mùa hè rất nóng, buổi trưa một hai giờ chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, ngồi một chút liền đổ mồ hôi, Nghê Huy còn phải bất chấp thời tiết nóng mà ngồi xe đến nhà Điền lão sư, nóng nảy bắt đầu luyện chữ, hiệu quả chắc chắn là không tốt. Điền lão sư sợ nóng chết Nghê Huy, đổi lại thời gian học, 8 giờ sáng đến 10 giờ rưỡi, kéo dài hơn nữa tiếng.
Chữ của Nghê Huy tiến bộ rất nhanh, mặc dù mới tập viết được hơn một năm, đã rất đúng chuẩn. Điền lão sư rất thích học trò này, đứa nhỏ này tính cách trầm tĩnh, hiểu biết cũng cao, là người có thể làm nên chuyện, cho nên dạy học cũng cần dụng tâm một chút. Ngoài việc viết chữ đọc chữ ra, Điền lão sư còn kể cho Nghê Huy nghe về những chuyện liên quan đến thư pháp, Nghê Huy từ những chuyện cổ này, những chuyện lý thú trong truyền thuyết mà ít ai biết đến cũng được lợi ích không nhỏ, sự nhiệt tình và hiểu biết đối với thư pháp cũng sâu hơn.
Tan học, về nhà ăn cơm, sau đó ngủ trưa, buổi chiều lại làm ổ trong nhà đọc sách, xem tivi, Thuỷ Hướng Đông thường sẽ dẫn Thuỷ Hướng Dương đến bên này, Trương Dũng hơn phân nữa cũng sẽ đến đây, vài người liền xúm lại cùng nhau chơi. Trương Dũng thích đánh cờ, thường thì sẽ tìm Nghê Huy đánh mấy bàn, y không tìm Thuỷ Hướng Đông, vì trình độ của Thuỷ Hướng Đông quá cao, Trương Dũng thường bị thua, còn bị Thuỷ Hướng Dương xem thường, gọi y là "bại tướng dưới tay".
Trương Dũng gân cổ nói: "Ta lại không thua ngươi, sao lại là bại tướng dưới tay ngươi? Chúng ta tới đánh hai bàn!"
Thuỷ Hướng Dương ngay cả chữ đều không biết mấy chữ, đương nhiên sẽ không biết đánh cờ, y nói: "Ngươi thua anh trai của ta, cũng có nghĩa là bại tướng dưới tay anh trai ta!"
Trương Dũng để tìm lại cân bằng một chút, liền kéo lấy Nghê Huy ngồi kế bên hắn, Nghê Huy đương nhiên cũng không cùng trình độ với y, nhưng mà hắn sẽ không như Thuỷ Hướng Đông không nể mặt như vậy, tóm lại sẽ ba bàn sẽ thua một bàn, ít nhất cũng khiến Trương Dũng còn tìm kiếm được chút cảm giác thành tựu. Trương Dũng kỳ thực vẫn là thích đánh cờ với Sa Hán Minh nhất: "Vẫn là Sa Tử tốt, y không qua nổi ta."
Nghê Huy liếc nghiêng y: "Ngươi không sự y kêu ngươi một đường chân trời à?"
Trương Dũng đỏ mặt: "Ông nội ta nói, mắt nhỏ rất tốt a, nhỏ có thể tập hợp thần thông, ngươi xem cây ná của ta bắn rất tốt, Khôi Tước(1 loại chim) xa như vậy, ta đều có thể bắn trúng. Tương lai ta đi làm quân nhân, bảo đảm là tay súng thiện xạ!" Cha của Trương Dũng là quân nhân chuyên nghiệp, đến nay vẫn còn đóng giữ ở Thanh Hải, mẹ của y cũng theo quân đội, để giáo dục y, liền để y ở nhà ông nội bà nội, đây cũng là lưu lại tuổi thơ. Lý tưởng lớn nhất của Trương Dũng chính là làm quân nhân.
Nghê Huy cười rộ lên: "Làm quân nhân rất khổ. Ngươi không sợ sao?"
"Ta không sợ, nam tử hán đổ máu chứ không rơi lệ!" Trương Dũng vỗ ngực, vẻ mặt bộ dáng hùng hồn chính nghĩa.
Nghê Huy có chút ngưỡng mộ Trương Dũng, tuổi còn nhỏ thì định được chí hướng, hơn nữa làm quân nhân còn thực tế so với viết nhà khoa học, phi hành gia trong những chỗ trống của tập làm văn "Lý tưởng của tôi", hắn chính mình không biết tương lai làm cái gì, chính mình muốn thật là đứa con nít, còn có thể mơ mộng, bây giờ thấy nhiều rồi, liền không biết chính mình muốn cái gì.
Hắn chỉ nghĩ muốn một cuộc sống bình an vui vẻ, không có âm mưu, không có lừa dối, một đời bình thường thanh thản, như vậy có thể không?
Nghê Huy hỏi Thuỷ Hướng Dương đang cầm mấy quân cờ xếp chồng lên nhau: "Dương Dương, em lớn lên muốn làm cái gì?"
Thuỷ Hướng Dương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Nghê Huy, nháy nháy mắt: "Làm anh trai."
Nghê Huy nở nụ cười: "Tại sao muốn làm anh trai a?"
"Anh trai rất lợi hại a."
Trương Dũng bóp lấy khuôn mặt trẻ con mập mạp của Thuỷ Hướng Dương: "Em không có em trai hay em gái, mãi mãi cũng không làm được anh trai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!