Chương 80: Không có điểm cuối

Đột nhiên, Tô Trăn túm lấy Dung Thiếu kéo khỏi ghế, dùng sức đập mạnh vào bàn. Trán Dung Thiếu bị đập vỡ, máu chảy đầm đìa.

"Ngươi không phải cho rằng ta quá ngây thơ sao? Ta thậm chí không biết em ấy có còn ở trong cơ thể này hay không." Tô Trăn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nói đúng, đối với ta sự tồn tại của ngươi chính là tra tấn. Tra tấn người cũng không có cách nào làm ta hạnh phúc."

Dung thiếu ngẩn cả người.

"Ta mệt rồi, Dung Thiếu." Tô Trăn nắm lấy sợi tóc của Dung Thiếu, kéo hắn lại gần mình, trán cọ vào vết máu của hắn, "Ta thực sự mệt rồi. Hay là kết thúc ở đây đi."

"Mày… muốn làm gì…" Dung Thiếu cười cứng lại, "Cuối cùng người chiến thắng vẫn là tao."

Tô Trăn móc cái túi lại, lấy ra hai viên thuốc.

"Ngươi chọn đi, một viên là vitamin, một viên còn lại sẽ lấy đi tính mạng của ngươi."

Hai viên thuốc đó trông giống nhau như đúc.

"Thậm chí đều chơi qua chiêu này… Mày thật sự là đi vào ngõ cụt rồi, Tô Trăn… Cả đời này từ trước tới nay tao chưa từng đánh bại mày, nhưng lần này tao đã hoàn toàn thắng lợi…" Dung thiếu nở nụ cười đắc ý, vẫn kiêu ngạo như ngày nào: "Mày không uống cùng tao uống viên thuốc nào sao? Giữa mày và tao, nếu không phải mày chết thì người chết là tao."

"Ta sẽ uống viên thuốc còn lại sau khi ngươi chọn xong. Nhưng dù ngươi còn sống, thì có ích gì nữa đâu?" Tô Trăn cười nhạo, mở bàn tay ra trước mặt hắn.

Dung thiếu không cần suy nghĩ, tùy tiện nhặt một viên bỏ vào miệng, "Còn mày thì sao? Tô Trăn? Mày có gan như vậy không?

Tô Trăn cười, "Ngươi đần đến như vậy à, tại sao ta phải điên cùng với ngươi chơi ngu?"

Dung thiếu ngẩn người ra đó, đầu óc hắn bắt đầu choáng váng.

"Ngươi nói sau khi ngươi chết, ta nên làm gì đây?"

"……Này… Cả hai viên thuốc này đều là… "

"À, đúng vậy, đều là thuốc độc cả. Làm sao ta có thể cùng ngươi uống thuốc độc tự sát được? Ngươi muốn xem liệu chết cùng một chỗ với ngươi có làm hủy hoại danh tiếng của ta không?" Tô Trăn buồn cười mà nói. Trên Internet, ngươi đã nổi danh như vậy. Ta chết cùng một chỗ với người không phải đang thống báo với mọi người rằng ta cũng là khách của ngươi?

"Tô Trăn……" Dung Thiểu cố gắng hết sức để nhổ viên thuốc ra, nhưng đầu lại càng lúc càng chóng mặt.

Tô Trăn nắm chặt cổ tay của hắn, nâng cằm hắn lên.

"Ngươi sắp chết rồi, Dung đại thiếu. Nhưng trước khi ngươi chết, chúng ta hãy tưởng tượng xem nếu ngươi còn sống thì sẽ như thế nào?" Tô Trăn cười nhạo, "Ngươi vừa bước ra khỏi cửa, mọi người sẽ chỉ vào người ngươi mà nói, "Đây không phải là Dung thiếu nổi tiếng onlyfans trên mạng hay sao?" Hãy nghĩ về ánh mắt của những đạo diễn, nhà sản xuất, hãy nghĩ về Lâm Vũ Vi bị ngươi dẫm đạp như chó… Bọn họ hẳn sẽ rất đắc ý khi nhìn thấy ngươi bây giờ."

"Đừng nói nữa…" Dung thiếu run rẩy, đầu óc ngày càng không tỉnh táo.

"Ồ, có lẽ ngươi cũng không thể bước vào cửa nhà họ Dung nữa đâu. Hãy tưởng tượng xem biểu cảm của Dung Cẩn Nghiêm khi nhìn thấy ngươi, hẳn là rất thú vị đấy!"

Se không… Ông ấy là ba của tao…

Ông ấy có ta là đủ rồi, ta so với người xuất sắc hơn nhiều.

Dung thiếu tựa vào giường, ngón tay thậm chí còn không đủ sức để nhúc nhích.

Tô Trăn ghé vào tai Dung thiếu nhỏ giọng nói: "Cho tới tận nay, cái gì ngươi đều không biết bản thân mình mong chờ điều gì. Hiện tại đối với ngươi, chẳng phải điều hạnh phúc nhất đã qua rồi sao?"

Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Tô Trăn ngồi bên cạnh Dung Thiếu, dõi mắt nhìn xuống đôi mắt đang rũ xuống của hắn.

Noria đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bóng dáng của Tô Trăn, thở dài một hơi, "Cậu hối hận sao?"

"Tại sao lại phải hối hận, hắn nói đúng, tôi không còn đường lui nào cả."

"Nếu Dung Phi vẫn không tỉnh lại, liệu cậu có lại tự nhốt mình trong bóng tối một lần nữa?"

"Noria, cô có biết "có được" là một điều rất đáng sợ không, bởi vì một khi có được rồi, người ta sẽ sợ mất đi." Tô Trăn khẽ cười nhạt, "Tôi đã dùng hết mọi cách có thể để níu giữ em ấy lại rồi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!