Chương 50: Ngoài ý muốn

"Tô Trăn… Sao anh lại ở đây?" Dung Phi đờ người ra.

Hôm nay Tô Trăn vừa trang nhã lại vừa toát lên vẻ quyến rũ chết người, anh mặc chiếc áo len cổ rộng, chống cằm nhìn Dung Phi, nụ cười trên khóe miệng khiến Dung Phi cảm thấy cơn say của hai ngày trước lại ùa về trong lòng.

"Xin mời ngồi, Dung Thiếu." Vệ Tử Hành vỗ vào cái ghế bên cạnh.

"Hôm nay trông em đẹp trai thật đó." Nụ cười của Tô Trăn tựa như tia nắng dịu dàng xuyên qua tấm kính: "Ngọt ngào, thời trang ngay cả khi đầu tóc bù xù."

Dung Phi vô thức đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, lúc này mới phát giác ra việc tóc đằng sau vì bị chăn đè nên đều dựng đứng cả lên.

Tô Trăn đưa tay ra, luồn những ngón tay vào mái tóc Dung Phi, chậm rãi vuốt ve.

Dung Phi cúi đầu, chẳng biết phải làm thế nào.

"Tiểu Phi, em làm sao vậy?" Tô Trăn nghiêng đầu nhìn về phía cậu, "Tại sao khi anh đến xem em trình diễn thời trang, em lại không có chút vui vẻ gì vậy?"

"Không… không phải…"

Vệ Tử Hành khẽ cười một tiếng: "Cậu ta vẫn đang cảm thấy rối rắm về vụ bị An Khải Văn hôn ở party sau buổi trình diễn thời trang Milan."

Ngón tay đùa giỡn trong tóc Dung Phi của Tô Trăn khẽ run lên, sự run rẩy này dĩ nhiên Dung Phi cảm nhận được, ngẩng đầu lên là chạm ngay vào đôi mày cau lại của Tô Trăn.

"Cái kia…… Cái kia chỉ là đùa thôi…… An Khải Văn trêu chọc em thôi……" Dung Phi cười càng ngày càng trông khó coi.

"Thôi, thôi, đừng nói chuyện này nữa. Dung Thiếu sẽ không thoải mái đâu, chúng ta hãy gọi món thôi!"

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Dung Phi cảm thấy nụ cười ở khóe môi Tô Trăn có phần nào đó lạnh lẽo.

Bữa tối được dọn ra, hương thơm ấm áp và những món ăn bày trí như tác phẩm nghệ thuật đã khiến Dung Phi háo hức muốn thưởng thức.

Nước sốt của beefsteak và kết cấu của mì ống đều là một loại hưởng thụ.

Cuối cùng thì đồ ăn cũng giải cứu Dung Phi khỏi bầu không khí xấu hổ này.

Điện thoại của Vệ Tử Hành reo lên, anh cười xin lỗi rồi rời khỏi bàn. Trên bàn cơm chỉ còn lại Dung Phi và Tô Trăn.

Có mấy tờ khăn giấy vươn ra lau qua khóe môi Dung Phi, giọng Tô Trăn bỗng văng vẳng, "Em thật sự rất đói bụng. Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị sao?"

"Ừm,không thể nào ăn ngon được. Sốt phô mai có mùi vị rất kỳ cụ …" Dung Phi gật đầu, nhìn vào đĩa của Tô Trăn, miếng beefsteak đã được cắt ra một chút, dao và nĩa được xếp gọn gàng.

"Dù không thích cũng phải ăn một chút, nếu không dạ dày sẽ không chịu được."

"Vâng."

"Không kể cho anh nghe tại sao An Khải Văn lại hôn em ư?" Tô Trăn nhướng cằm lên.

Dung Phi vốn tưởng rằng vấn đề này đã qua, không ngờ Tô Trăn vẫn lại nhắc tới, cậu chỉ có thể cười cười nói: "Em còn tưởng anh không có hứng thú đối với loại chuyện này…"

"Nhưng em đã bị người khác hôn." Ánh mắt của Tô Trăn lướt qua trên mi mắt Dung Phi.

Rõ ràng chính mình chẳng làm gì sai cả, vậy mà Dung Phi bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, lo sợ.

"Cũng chính là mọi người chơi high quá lên là lại trêu chọc kêu An Khải Văn hôn em. Em không tránh được nên đã bị anh ta hôn. Hahahaha…" Dung Phi gãi gãi đầu, "Anh ta còn lấy lý do bằng câu "trong giới thời trang thì mười người tới chín anh gay" nữa."

Dung Phi cười gượng, Tô Trăn vẫn không có phản ứng gì.

Vệ Tử Hành vẫn chưa về, Dung Phi cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

"An Khải Văn không có hù dọa em đâu." Tô Trăn cuối cùng cũng lên tiếng, "Chỉ là sự thật không quá nghiêm trọng, khoa trương như lời anh ta nói mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!