Chương 5: Ta muốn làm diễn viên!

Dung thái thái cầm điện thoại mà sững sờ. "Tiểu Phi? Con vừa rồi nói cái gì?"

Dung Phi ngẩn người, cũng chẳng nhớ rõ mình nói cái gì, chỉ có thể tổng kết lại. "Mẹ thỉnh luật sư kiện ông ta quá mệt a..."

Dung thái thái bỗng nhiên ôm chầm lấy Dung Phi, hôn chi chít dấu môi son lên má hắn. "Con trai, con quả nhiên thật thông minh!"

Như vậy là thông minh sao?

Dung thái thái thực sự đem con mình như đứa nhỏ mà sủng tận trời, trách không được vị Dung thiếu này lại mọc ra cái tính ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất như thế. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình của các hầu gái trong nhà mà...

Dung Phi biết, nếu muốn dung nhập vào thế giới này, hắn cần phải thay đổi cái nhìn của người khác đối với mình.

Hắn là Dung Phi, không phải Dung đại thiếu.

Nếu có người dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn Dung đại thiếu, đó chính là thành kiến.

"Tới, con trai, mau đến nhìn ba con một chút." Nhắc tới Dung Cẩn Nghiêm, biểu tình bà lại nghiêm túc lên. "Nếu con còn muốn mình mang họ Dung, tốt nhất đừng chọc ba con sinh khí."

"Vâng..." Dung Phi thấy thấp thỏm. Dung Cẩn Nghiêm trong giới nổi tiếng chuyên nghiệp, thanh danh của ông so với con trai hoàn toàn tương phản. Dung Phi đã từng nhìn thấy ông trên TV khi ông đang trả lời phỏng vấn của phóng viên về ngành điện ảnh đại lục, tác phong của ông rất chuyên nghiệp, ánh mắt cũng sắc bén. Vốn dĩ có một người cha như vậy là một điều đáng để kiêu ngạo, nhưng Dung Phi cũng có thể đoán ra, vị Dung đại thiếu đã khiến cha gã thất vọng tột đỉnh.

Dung thái thái đi cùng Dung Phi đến trước cửa thư phòng của Dung Cẩn Nghiêm, gõ gõ cửa, thanh âm trầm thấp của Dung Cẩn Nghiêm truyền đến.

"Tiến vào."

Dung Phi đưa mắt nhìn Dung thái thái, bà chỉ lắc đầu, ý bảo mình sẽ không cùng hắn đi vào. Dung Phi đành tự đẩy xe lăn vào thư phòng của Dung Cẩn Nghiêm.

Thư phòng so ra trong trong tưởng tượng của Dung Phi lớn hơn rất nhiều, xung quanh toàn là tủ sách, bên trong còn có rất nhiều tài liệu về TV điện ảnh. Chính giữa thư phòng là cái bàn làm việc lớn, tại đó Dung Cẩn Nghiêm đang vùi đầu phê duyệt kế hoạch dự án gì đó. Thẳng đến khi Dung Phi đến trước mặt, ông cũng không thèm ngẩng đầu lên.

"Ba." Dung Phi vững vàng gọi ra cái xưng hô này, hắn thực không ngờ ở trước mặt Dung Cẩn Nghiêm mình lại có đủ dũng khí như vậy.

"Ừ." Dung Cẩn Nghiêm gật gật đầu, lại không nói gì nữa. Điều này khiến Dung Phi cảm thấy sợ hãi, hắn không thể tìm ra ở bộ dáng điềm tĩnh của đối phương bất cứ manh mối gì, hắn cũng không chắc chắn bản thân có thể kéo lại một chút hi vọng từ ông ấy đối với nhi tử của mình.

Ước chừng năm sáu phút sau, Dung Cẩn Nghiêm rốt cuộc buông bút, ngẩng đầu lên, trên môi lộ một mạt ý cười. "Con hôm nay có vẻ ngoan quá nhỉ. Nếu là bình thường con căn bản sẽ không tới gặp ta, hoặc trực tiếp đẩy cửa bỏ đi rồi."

"Là con quá tùy hứng..."

Dung Phi còn chưa nói xong, Dung Cẩn Nghiêm liền phụt cười. "Ta không có nghe nhầm đi? Con thấy mình tùy hứng? Có phải hay không Vệ Tử Hành đã nói với con cái gì?"

"Không phải." Thái độ của Dung Cẩn Nghiêm khiến Dung Phi không biết phải tiếp lời như thế nào.

"Ta còn tính đưa con sang Úc. Nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, đường phố cũng không nhiều xe cộ như ở đây, nếu có say con cũng không thể đâm vào ai." Lời nói có vẻ châm chọc kia thực sự là suy nghĩ của Dung Cẩn Nghiêm lúc này. "Con không muốn đóng phim, cũng không ham học làm đạo diễn, cũng thôi đi... Từ giờ con muốn học cái gì kệ con."

Dung Phi có chút sững sờ, Dung Cẩn Nghiêm đây là muốn triệt để mặc kệ hắn, mắt không thấy tâm không phiền sao? Đỡ cho hắn phải tạo tin tức xấu trên mặt báo, làm nhục danh dự gia đình sao...

"Con không thể lưu lại trong nước sao?"

Thật lâu sau, Dung Phi mở miệng nói.

"Ở lại trong nước có ý nghĩa gì? Đem tất cả nam nữ minh tinh trong Thịnh Thế chơi hết sao? Hay là con hưởng thụ mọi người xưng hô Dung thiếu, cho con cảm giác ưu việt? Hay là con lo con ra nước ngoài, lúc gây rối thì ta không cứu được à?" Dung Cẩn Nghiêm chắp tay trước ngực chất vấn.

"Con muốn làm diễn viên."

"Con bây giờ đang là diễn viên đó, nhưng là một diễn viên thất bại. Con đã dùng hành động thực tế chứng minh cho ta thấy bản thân không thích thú gì với nghiệp diễn, ta cũng hiểu được. Bắt ép con vào giới giả trí cũng là lỗi của ta, hiện tại con tự do rồi, muốn làm gì thì làm đi." Dung Cẩn Nghiêm trong mắt có vài phần hoài nghi, vài phần tò mò, còn có bất đắc dĩ.

Dung Phi có thể hiểu được người này đối với con trai mình có bao nhiêu thất vọng.

Dung Phi hít sâu một hơi, hắn biết chỉ quyết tâm thừa nhận sai lầm không thôi sẽ không thể thay đổi cái nhìn của Dung Cẩn Nghiêm về mình.

Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là giữ vững sự kiên định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!