Khoan đã, Vệ Tử Hành…, ý của anh là thực ra đã có rất nhiều người công nhận tôi rồi sao? Và cũng có nhiều người tìm đến tôi để quay phim lắm à?" Dung Phi nhảy dựng lên, nếu đúng như thế thì đúng là cậu muốn ngay lập tức bay về Trung Quốc mất thôi!
"Nhưng những kịch bản thực sự chất lượng, sẽ đến sau buổi trình diễn thời trang của cậu tại London." Vệ Tử Hành đưa máy tính xách tay về phía Dung Phi, chỉ vào những bức ảnh chụp tại buổi trình diễn thời trang, "Những bức ảnh này đã lan truyền trên mạng, các tạp chí thời trang lớn trong nước đều đăng tải, các phương tiện giải trí cũng đưa tin về thành công của cậu tại Tuần lễ thời trang London, vì bọn họ đều mong đợi một An Khải Văn thứ hai xuất hiện, cậu đã cho bọn họ thấy được hy vọng.
Hai ngày nay, lượng truy cập vào trang web và diễn đàn riêng của cậu đã tăng gấp năm lần so với trước. Hiện có sáu đạo diễn danh tiếng và nhà sản xuất có uy tín trong giới mời cậu tham gia diễn xuất trong phim điện ảnh của bọn họ, hàng chục MV muốn mời cậu làm nam chính, bảy thương hiệu thời trang đang cân nhắc để cậu làm gương mặt đại diện… Cậu có thể còn chưa nổi tiếng khắp nơi, nhưng là…"
"Nhưng là tôi thực sự nổi tiếng rồi sao?" Dung Phi nuốt nước miếng.
An Khải Văn đứng bên cạnh khinh khỉnh cười một tiếng: "Sao, chưa quen với cảm giác nổi tiếng à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm mất mặt Perini tiên sinh và tôi ở Tuần lễ thời trang Milan, tôi sẽ đá cậu ngã khỏi sàn diễn, đến lúc đó, tin tức đăng trên báo chí sẽ không giống như bây giờ đâu."
Vệ Tử Hành cũng gật đầu, "Đúng vậy, thành công hiện tại của cậu phần lớn là nhờ cơ hội mà Perini tiên sinh đã trao cho cậu. Uống nước nhớ nguồn, Dung Phi. Những buổi trình diễn sau này cậu nhất định phải hoàn thành một cách hoàn mỹ. Điều này không liên quan đến việc cậu có phải là một diễn viên chuyên nghiệp hay không…"
"Tôi hiểu mà." Dung Phi nhíu mày, gật đầu nghiêm túc.
Tại Tuần lễ thời trang Milan, Dung Phi đã rũ bỏ sự bỡ ngỡ, ngây ngô trước đó, phong cách trình diễn càng trở nên điềm đạm hơn.
Sự tự nhiên và thanh lịch mà cậu thể hiện, cùng với An Khải Văn càng tăng lực sát thương, trở thành tâm điểm được mong đợi của Tuần lễ thời trang.
Khác với sự điềm tĩnh trên sàn diễn chữ T, hậu trường lại vô cùng hối hả và lộn xộn, cứ như thể ai cũng bị thúc ép tham gia vậy, cảm giác như không có trâu bắt chó đi cày.
Các người mẫu vừa về đến phía hậu trường liền nhanh chóng thay quần áo, không ngừng nghe thấy tiếng giục giã "hurry up" vang lên. Các chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu bận rộn không ngừng. Perini tự tay giám sát tạo hình và trang phục cho Dung Phi và An Khải Văn.
Ở London, Dung Phi từng cảm thấy xấu hổ khi bản thân mình đứng trước mặt An Khải Văn mà cởi hết quần áo đang mặc, nhưng bây giờ, tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ có thể là hai chữ tốc độ.
Perini tiên sinh ngắm nghía hết chi tiết này đến chi tiết khác trên người Dung Phi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí bao gồm cả góc độ của lọn tóc mái rủ xuống trán của cậu.
Khi lần trình diễn thứ ba bắt đầu, Dung Phi muốn cởi áo khoác ngoài, nhưng họa tiết trên áo lại móc vào quần lót, còn ông Perini vẫn đang hét lớn "quickly", Dung Phi đành phải quyết tâm dứt khoát xé toạc cả quần lót và áo khoác.
"Cậu đang làm gì vậy?" An Khải Văn lên giọng hỏi, đứng ở phía sau lưng Dung Phi.
"Quần lót của tôi mắc vào áo khoác ngoài rồi! Chẳng sao cả, không mặc thì mặc…" Dung Phi ngoái lại, phát hiện An Khải Văn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào phần dưới của mình, vội giơ tay che tiểu huynh đệ của mình lại, "Ê! Chính anh cũng có! Muốn xem của tôi làm gì!"
"Cậu còn dám nói nữa! Trước bao nhiêu người như vậy mà cậu còn cởi hết đồ!" An Khải Văn cau mày, vội vàng chạy nhanh lấy quần của bộ thời trang tiếp theo của Dung Phi đưa cho cậu ra hiệu cho cậu ngay lập tức mặc vào nhanh, "Còn có cậu che chắn cái gì? Tôi còn tưởng cậu thực sự không để bùng đến việc người khác nhìn mình!"
Dung Phi vội vàng chạy nhanh mang quần mặc vào, An Khải Văn chỉnh lại áo cho Dung Phi, khi Dung Phi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp cặp mắt hơi cụp xuống của An Khải Văn.
Anh ta dùng những ngón tay dài tháo cúc cổ áo của Dung Phi, tác phong cẩn thận phảng phất như thể Dung Phi là một vật phẩm dễ vỡ.
Khi An Khải Văn ngẩng đầu lên, mắt anh ta vừa vặn chạm trúng mắt Dung Phi.
"……Cảm ơn……" Dung Phi chưa bao giờ nghĩ rằng một người kiêu ngạo như An Khải Văn cũng thỉnh thoảng lại biểu lộ ra một dáng vẻ dịu dàng như vậy.
Ngay sau đó, sắc mặt An Khải Văn đanh lại, giọng anh trầm xuống: "Có thể ra ngoài được rồi."
Trong buổi trình diễn lần này, nhiều nhà thiết kế thời trang cũng đã đích thân đến tham dự, bọn họ thỉnh thoảng thì thầm vào tai nhau, thỉnh thoảng lại gật đầu lia lịa, khi Dung Phi và An Khải Văn cùng nhau xuất hiện, bọn họ đã ăn ý ngẩng đầu dõi theo bước chân của hai người ấy.
Dung Phi tuyệt đối không hề nghĩ tới chính là khi buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có không ít nhà thiết kế nổi tiếng và thương hiệu xa xỉ liên lạc với Vệ Tử Hành hỏi thăm lịch trình đã được sắp xếp của Dung Phi.
Kết thúc buổi trình diễn thời trang tại Milan, Dung Phi cảm thấy chính mình sắp ngất đi được rồi. Trước khi ra sàn diễn, cậu giống như được tiêm thuốc gà, nhưng bước vào cánh gà là rũ rượi như quả cà pháo bị ngâm sương.
Trong khi các người mẫu khác đang hân hoan phấn khích ăn mừng khi kết thúc buổi trình diễn thời trang, Dung Phi lại gục đầu trên bàn trang điểm, đôi mắt nhắm nghiền, mơ màng ngủ.
An Khải Văn bước qua đám đông, đến ngồi bên cạnh bàn của Dung Phi, gật đầu nhìn lên đỉnh đầu của cậu, thì thầm: "Mệt đến như vậy sao…"
Kỳ thật từ Trung Quốc bay đến London, rồi từ London đến Milan, đồng hồ sinh học của Dung Phi đã hoàn toàn bị rối loạn. Mặc dù cậu ấy luôn cố gắng chợp mắt khi có cơ hội theo lời dặn của Vệ Tử Hành, nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn không được tốt.
Dần dần, hơi thở của Dung Phi trở nên đều đều vang lên. Cậu không tẩy trang, không tháo trang sức, cũng không thay quần áo, cứ thế mà gục đầu ngủ thiếp đi ngay trên bàn trang điểm.
Ma xui quỷ khiến, An Khải Văn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu Dung Phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!