Chương 46: Bên trong vinh quang

Đau đầu quá, Dung Phi từ từ ngồi dậy, cậu nhìn bốn phía xung quanh trong trạng thái mơ hồ, phải mất một hồi lâu mới nhận ra đây là phòng khách sạn của mình.

"Cậu.. tại sao cậu lại ở đây?" Dung Phi gõ nhẹ vào đầu, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trong trí nhớ cậu  là cảnh Tô Trăn cất tiếng hát bài "Close to you" ở quán bar.

Cậu nhấc điện thoại và nghe tiếng gầm gừ của An Khải Văn.

" Cả ngày hôm nay rốt cuộc cậu đã chạy đi đâu thế! Gọi điện thoại thì cũng không nghe máy! Nhắn tin cũng không trả lời! Cậu có biết là tôi suýt nữa thì đã báo cảnh sát rồi không!" Giọng của An Khải Văn gần như làm thủng cả màng nhĩ của Dung Phi.

"……Tôi hiện đang ở trong phòng khách sạn…" Dung Phi vội vàng cầm điện thoại ra xa khỏi bản thân.

"Ở trong phòng sao? Cậu về khi nào đấy?"

"……Tôi không biết……"

Dung Phi nghĩ thầm hẳn bản thân mình uống say ở quán bar, Tô Trăn đã đưa cậu về.

"Không biết ư? Sau khi đi catwalk xong liền biến mất không tung tích?"

Thành thật xin lỗi nhé… bởi vì có bạn bè bay từ xa đến xem tôi trình diễn thời trang… cho nên tôi…

"Là Tô Trăn phải không?"

An Khải Văn thẳng thắn nói ra tên đó, Dung Phi đột nhiên không biết trả lời như thế nào.

Mặc dù có rất nhiều phóng viên dưới khán đài, nhưng đối với An Khải Văn, việc chú ý đến Tô Trăn trong số những khán giả ấy không phải là việc khó.

"Ừm." Dung Phi chỉ có thể đành thừa nhận, "Chúng tôi đi uống rượu, bởi vì sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc nên tâm trạng thoải mái, cho nên có uống nhiều hơn 2 ly nhưng không ngờ lại trở nên say mềm."

Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn đau đầu dữ dội.

"……Cậu cùng với Tô Trăn thực sự không có gì sao?" Im lặng hai ba giây sau, An Khải Văn đột nhiên hỏi.

"Cái gì mà không có gì?" Dung Phi vẫn chưa hiểu.

"……Thôi, cậu tiếp tục ngủ đi. Nhớ sắp xếp hành lý cho chuyến bay chiều mai." Nói xong, An Khải Văn liền cúp điện thoại.

Dung Phi biết An Khải Văn đang rất tức giận, thầm nghĩ chính bản thân mình sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc đã không đi ăn mừng cùng An Khải Văn và những người bạn diễn khác mà lại tự ý bỏ đi, thực sự là do bản thân cậu không đúng.

Nhưng chỉ cần đầu cậu vừa chạm lên gối, một hình ảnh liền lóe lên trong tâm trí.

Đó là cảnh Tô Trăn trong một không gian khép kín đã gắt gao đè cái gáy của cậu lại mà điên cuồng hôn môi.

Trong tích tắc, Dung Phi mở choàng mắt ra, cả người run rẩy.

Làm sao… Chuyện gì thế này? Vừa nãy bản thân mình đã nghĩ cái gì thế?

Dung Phi nuốt nước bọt ực một cái, Tô Trăn làm sao có thể hôn mình? Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!

Dần dần, cảm giác chạm môi của Tô Trăn, sức ôm của anh, thậm chí cả thái độ ngang ngược đó đều ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Dung Phi thở dốc vì kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Bản thân mình mắc chứng hoang tưởng sao? Nếu không thì tại sao nụ hôn của Tô Trăn sao lại chân thực như thế được?

Dung Phi vội vã cầm lấy chiếc điện thoại ném trên đầu giường, bấm một cuộc gọi.

Cuộc gọi vừa mới bắt đầu, Dung Phi giống như bị lửa đốt, giật mình cúp điện thoại, tim đập thình thịch.

Dung Phi! Cái đầu của mày có phải bị hỏng rồi không? Sao mày lại gọi cho Tô Trăn làm gì thế? Hỏi người ta có hôn mày hay không à? Thật là buồn cười!

Quả nhiên rượu chẳng phải là vật gì tốt lành, chính mình uống say ở trước mặt Tô Trăn không phải một hai lần rồi! Thật là khốn nạn không biết chừa!

Không nghĩ tới, Tô Trăn vậy mà gọi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!