Chương 44: Vĩnh viễn là nhân vật chính

Đây có phải là diễn đâu… đây chỉ là cảm giác bình thường, không tin thì anh cũng thử cầm cốc cà phê lâu như vậy một lần thử xem?" Dung Phi thò đầu lại gần, An Khải Văn liền đưa tay đẩy cậu ra.

Dung Phi thở dài, lúc này xe buýt đã dừng lại trước cổng khách sạn.

Khi An Khải Văn đứng dậy đã cầm luôn cốc cà phê của Dung Phi, "Còn không đứng dậy a, cậu cản đường tôi xuống xe rồi!"

Dung Phi cuống quýt đứng dậy. An Khải Văn vừa đi vừa nhấp một ngụm cà phê, rồi nhíu mày gào lên quát Dung Phi: "Cà phê của cậu là cái quái gì thế này! Tệ quá đi mất!"

"À? Trước khi lên xe thì mua bên lề đường……"

"Cà phê hòa tan? Cậu đây âm mưu định giết chết vị giác của tôi sao hả! Cậu tự đi mà uống rồi hưởng thụ ấy!" An Khải Văn đem cốc cà phê ấn vào trong tay Dung Phi, rồi tức giận thở phì phò bỏ đi.

Dung Phi lại cười khẽ một tiếng, đứng nhìn dáng vẻ kia của An Khải Văn, thực tế anh ta đã nguôi giận rồi.

Nhưng ngày khiến cho Dung Phi khẩn trường, lo lắng nhất, rốt cuộc vẫn đến.

Dung Phi đứng ở sau cánh gà, thợ tạo mẫu và chuyên gia trang điểm đang chỉnh sửa lần cuối cho cậu. Chuyên gia tạo mẫu đem tóc mái của cậu chải xuống qua một bên trán, nửa che mắt phải của cậu. Chuyên gia makeup đang trang điểm lại cho cậu lần cuối. Bộ trang phục đầu tiên đã được chỉnh sửa đàng hoàng, Dung Phi đứng trước gương không thể tin đó chính là bản thân mình. Cả hậu trường căng thẳng như muốn nổ tung, không nghe thấy tiếng thúc giục.

Tiết tấu rất quan trọng, nếu một người mẫu nào đó không đi kịp giờ liền sẽ làm hỏng trình tự xuất hiện sau đó.

Perini đích thân tự mình làm khâu chuẩn bị cuối cùng cho Dung Phi, sau đó vỗ phía sau lưng cậu, "Go on, boy! It is your age!

Dung Phi hiểu rõ ý câu nói này, An Khải Văn đứng cách đó không xa ra hiệu cho cậu.

Ngày trước, lúc còn làm diễn viên đóng thế, cậu còn nhớ rõ có lần khi ở trước mặt Tô Trăn có người đùa, nói giỡn rằng sẽ giới thiệu cậu đi làm người mẫu. Không ngờ hiện tại, tất cả những chuyện này lại trở thành sự thật. Chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ tới sàn diễn này của mình lại cao và rộng lớn tới như vậy. Bên tai cậu tràn ngập tiếng chụp hình của máy ảnh, cậu có thể tưởng tượng được một khi bước ra khỏi cánh của này, bản thân mình sẽ phải đối mặt với khung cảnh như thế nào.

Dung Phi nhìn sang An Khải Văn đang đứng ở bên cạnh, đứa con cưng của trời mà từ trước tới giờ, Dung Phi chỉ có thể thưởng thức, ngưỡng mộ qua màn hình tivi, mà không ngờ hôm nay lại được kề vai sát cánh cùng anh ta.

Đây là cái định mệnh gì đây?

Ánh sáng ngoài kia quá chói lóa, Dung Phi không tự chủ được mà nheo mắt lại.

An Khải Văn ở bên cạnh hạ giọng nói: "Dung Phi, tôi đã nói rồi, tôi bị cậu làm cho si mê…"

"Hả?

"Tôi chính là nói những lời thật lòng." An Khải Văn vểnh cằm lên, ra hiệu cho Dung Phi bước đi: "Đi thôi."

Dung Phi nâng chân lên, nghe thấy tiếng mạch đập điên cuồng. Đó là một loại điềm báo, trước mắt cậu là thế giới rực rỡ sắc màu.

Cậu đi giữa những ánh đèn flash chớp lên, tiến gần hơn về phía trước của sàn chữ T.

Các phóng viên phía trước phía sau tranh nhau chụp ảnh, cũng có người cầm máy tính xách tay nhanh chóng gõ cái gì đó, còn những nhà phê bình thời trang thì ánh mắt xét nét, hà khắc của họ như những lưỡi dao sắc bén đâm mạnh về phía này.

Dung Phi thoáng nhìn lướt qua tất cả, thấy Tô Trăn ngồi yên ở đó.

Tô Trăn? Sao anh ấy lại có thể ở đây? Làm sao có thể được chứ?

Có phải do bản thân mình đã quá dựa dẫm vào Tô Trăn nên mới sinh ra ảo giác?

Anh ấy mỉm cười với Dung Phi, nụ cười sáng ngời.

Vang vọng bên tai là câu "chinh phục anh" của Tô Trăn.

Mọi sự náo nhiệt đột nhiên tan biến, Dung Phi tự tin tiến về phía trước.

Khoảnh khắc ấy, những thứ khiến cậu căng thẳng dường như đều tách biệt khỏi thế giới này.

Những điều làm cậu để tâm, chiếm cứ lấy mọi suy nghĩ của cậu…chưa bao giờ là ai khác, từ trước tới nay chỉ có mỗi Tô Trăn mà thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!