Hiện tại bây giờ, An Khải Văn đã khoanh tay, nhìn bọn họ một cách buồn cười.
"Mẹ, mẹ, con cần phải đi qua cổng kiểm tra an ninh! Con hứa sẽ gọi cho mẹ ngay lập tức khi vừa xuống máy bay, được không?"
Rốt cuộc, Dung thái thái cũng buông Dung Phi ra.
"Con nhớ chăm sóc bản thân nhiều hơn nhé, con ngoan của mẹ." An Khải Văn đứng sau lưng Dung Phi nói một cách cười nhạo.
Dung Phi quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái: "Sao nào, anh hâm mộ, ghen tị vì tôi có một bà mẹ yêu con à!"
"Đúng vậy, đúng vậy, là tôi hâm mộ, ghen tị đó!" An Khải Văn tiến đến thì thầm vào tai Dung Phi, "Cậu sắp bước lên sàn diễn Tuần lễ thời trang London, cậu có cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hay không?"
Dung Phi ngước mắt lên. Đối diện với cậu là một tấm poster quảng cáo sang trọng. Tô Trăn trên poster thanh lịch và kiêu ngạo, đem khí chất của chiếc đồng hồ trên cổ tay anh thể hiện một cách nhuần nhuyễn.
Ánh mắt anh, nụ cười của anh, đều là phong thái chinh phục người khác.
Dung Phi quay người lại mỉm cười với An Khải Văn: "Khi đến sân khấu chữ T rồi, anh đừng bị tôi mê hoặc đến mức không biết bước đi như thế nào nhé."
Với thái độ vô tư như vậy, An Khải Văn dừng lại một chút.
Khi anh tỉnh táo lại, Dung Phi đã đi đến cổng kiểm tra an ninh.
"Cái cậu này……"
Sau khi lên máy bay, Dung Phi thắt dây đai an toàn. Trên radio vang lên âm thanh nhắc nhở hành khách tắt các sản phẩm điện tử. Dung Phi lấy điện thoại di động ra thì nhìn thấy một tin nhắn.
Tô Trăn: Dung Phi, em sẽ tỏa sáng rực rỡ ở London.
Ngón tay của Dung Phi run lên, lời nói của Tô Trăn không giống như một lời mong ước, ngược lại nó giống như một câu trần thuật về sự thật hiển nhiên.
An Khải Văn ở một bên thò đầu qua nhìn sang vừa thấy, đưa tay lấy điện thoại di động của Dung Phi.
"Này, Anh đang làm gì thế!"
An Khải Văn cố ý đem tin nhắn kia xóa đi, tắt điện thoại rồi ném lại cho Dung Phi, khịt mũi, khẽ hừ một tiếng trầm giọng nói: "Tôi hiểu rồi, không phải cậu bị Tô Trăn làm cho mê hoặc, mà là Tô Chấn đang si mê vì cậu."
"Anh đang nói vớ vẩn gì thế! Chúng tôi chỉ là bạn bè! Hơn nữa tôi có cái gì đáng giá để làm anh ấy có thể si mê?"
"Đồ ngốc." An Khải Văn lạnh lùng nói, sau đó lấy ra một miếng bịt mắt che khuất đi đôi mắt.
Dung Phi cũng không hề phản ứng lại với anh ta. Nhưng Dung Phi lại cảm thấy rất vui khi nhận đọc được tin nhắn của Tô Trăn trước khi nó bị xóa.
Sau khi trải qua chuyến bay dài hơn mười giờ, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế London.
Cuối tháng 2 ở London hơi lạnh, khi bước ra khỏi sân bay, không khí ẩm ướt ập vào người. Bốn phía xung quanh không còn là những người Trung Quốc da vàng mắt đen, Dung Phi xác định bản thân mình đã đến một đất nước xa lạ.
Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, không khỏi nhìn mọi nơi xung quanh, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy An Khải Văn đứng cách mình không xa.
An Khải Văn mặc một bộ vest da màu nâu, đi bốt da màu đen dưới chiếc quần jean bó sát, trên mặt đeo một cặp kính râm không gọng, cả người thoạt nhìn trông như đang bước đi trên sàn chữ T, thu hút sự chú ý của vô số người.
Bất cứ đi tới chỗ nào, tên gia hỏa này đều lôi kéo ánh nhìn của người khác.
So với anh ta, Dung Phi khá là kiềm chế. Mặc chiếc áo khoác denim màu đen classic, cổ áo dựng đứng đem nửa khuôn mặt che đi.
An Khải Văn đi tới, đặt tay lên vai Dung Phi, "Trông cậu bây giờ giống như một sinh viên quốc tế mệt mỏi sau chuyến bay dài."
Dung Phi nhún vai thể hiện cậu không sao cả. Cậu muốn tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực cho buổi diễn tập ngày mai cùng với buổi catwalk chính thức sau đó.
Perini luôn hào phóng đối với nhóm người mẫu của mình, Dung Phi và An Khải Văn được ở trong khách sạn hàng đầu ở London. Bầu không khí văn hóa cổ xưa lan tràn trong sương mù ở London, Dung Phi rửa mặt chải đầu một chút liền bị An Khải Văn lôi kéo đi uống trà chiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!