Chương 42: Sự cám dỗ đen tối

Nói xong, cậu liền đá dép lê đi, tiến vào phòng khách.

Tô Trăn chống nửa người dậy, ôm trán nở nụ cười lớn.

"Anh còn chưa ăn tối, sợ bị người trong rạp chiếu phim nhận ra cho nên thậm chí anh còn không mua bỏng ngô hay Coca. Em có muốn ăn bữa ăn khuya không?"

"Bữa ăn khuya? Có cái gì vậy?" Dung Phi thò đầu ra khỏi ghế sofa.

Tô Trăn mở tủ lạnh ra kiểm tra một chút, sau đó xoay người nhún vai: "Chỉ còn lại hai quả trứng gà. Gần đây có rất nhiều thông cáo, anh không về nhà quá nhiều, em có muốn ăn trứng rán không?"

Dung Phi lắc đầu: "Em muốn ăn mì gói nấu với trứng gà."

"Mì ăn liền?" Tô Chấn buồn cười hỏi.

"Mặc dù mì ăn liền là đồ fast food, nhưng nó thật sự ăn rất ngon!" Dung Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khao khát, nhớ tới ngày xưa khi còn làm diễn viên đóng thế, cậu đã cùng sư huynh ngồi xổm trước một chiếc ghế nhỏ, bên trên chiếc ghế có một chiếc nồi sắt nhỏ, bên trong là mì gói thơm lừng được nấu cùng với trứng gà… Thật là mỹ vị nhân gian!

"Được, được, được, vậy anh sẽ chịu rủi ro ăn phải chất bảo quản rồi biến thành xác ướp nguy hiểm, liền cùng với em đi nấu mì ăn liền." Tô Trăn bắt đầu tìm kiếm mì ăn liền.

"Ở đây có mì ăn liền không?

"Hình như lần trước Thẩm Ngạn có tới đây để quên hai túi… Không biết có phải đã hết hạn sử dụng không chưa nữa." Tô Trăn từ sâu trong tủ tìm thấy được hai túi mì ăn liền. Trên túi còn có một lớp bụi mỏng. Anh ấy nhìn lại ngày tháng, "Còn có hơn ba tháng nữa mới hết hạn, chắc không thành vấn đề chứ?"

Dung Phi hưng phấn duỗi tay đến trước mặt Tô Trăn, cánh tay xẹt qua vai Tô Trăn cầm lấy túi mì ăn liền: "Đương nhiên là không có vấn đề gì cả! Em còn đã từng ăn gói mì hết hạn hơi hai tháng rồi, bây giờ vẫn còn rất tốt đây thôi!"

"A?" Tô Trăn đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ Dung Phi, kéo cậu đến trước mặt mình, cực kỳ nghiêm túc nói: "Em nghe kỹ anh nói đây, sau này không được phép ăn đồ đã hết hạn sử dụng, hiểu chưa?"

Nhìn thấy Tô Chấn cau mày, Dung Phi vội vàng gật đầu: "Em hiểu rồi, em hiểu rồi!"

"Nếu không, anh sẽ bảo Vệ Tử Hành luôn để mắt tới em ở mọi lúc mọi nơi!"

Dung Phi vô thức rụt cổ lại, kẹp chặt lấy ngón tay của Tô Trăn, khiến Tô Trăn bật cười: "Nếu em tiếp tục rụt cổ lại, xem em có thể làm như vậy tới bao lâu."

"Vậy thì anh hãy buông tay ra đi, em liền không rụt cổ lại nữa!"

"Làm sao anh có thể buông tay khi em đang giữ nó lại?"

"Dừng lại đi! Em không thể có lực rụt cổ lại mạnh như ngón tay của anh được!"

Tô Trăn rốt cục cũng thu tay lại, Dung Phi tung tăng lấy nồi đi đun nước, sau đó mở túi mì ra, "Còn rất may mắn nha, mì không bị gãy vụn ra, nếu không thì khi nấu lên mì sẽ không ngon!"

Nước sôi, Dung Phi đắc ý nói với Tô Trăn: "Em nói cho anh biết nha, khi nấu mì ăn liền nhất định phải cho các gói gia vị vào trước rồi mới đến vắt mì, nếu không gia vị sẽ không được trộn đều."

"Ừm." Tô Trăn ở một bên buồn cười gật đầu, sau đó đem đầu tựa vào vai Dung Phi, nhìn cậu đem vắt mình bỏ vào nồi.

Đầu vai Dung Phi khẽ run lên, rõ ràng là cử chỉ thân mật, nhưng Dung Phi lại tự nhủ với chính mình, đồ ngốc, đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là Tô Trăn đối với cậu rất thân mật mà thôi.

Mùi nước sốt lan tỏa trong không khí, Dung Phi đưa tay lấy quả trứng gà, quen thuộc mà đập vào nồi mì.

Hai phút sau, mì ăn liền đã được nấu xong.

Dung Phi bưng cả nồi lên bàn ăn cơm, sau đó cầm nắp lên ăn một ngụm lớn, "A… Thật là một hương vị hoài niệm nha…"

Tô Trăn cũng vui vẻ, cầm lấy đũa và nắp nồi từ Dung Phi, rồi ăn một miếng, "Ừm… ừm…"

"Anh không cần ừm… ừm…, ăn ngon không a?"

"Ừm, chính em đi lấy một đôi đũa đi." Nói xong, Tô Trăn liền ngồi xuống, bưng nồi trong tay bắt đầu ăn.

"Này! Đôi đũa đó là của em mà! Em đã dùng nó ăn qua rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!