Ai…… Ai đấy! An Khải Văn, có phải là anh hay không! Thực sự rất là nhàm chán! "Dung Phi đưa tay về phía sau vẫy vẫy, ngón tay chạm vào tóc đối phương. Sự đụng chạm nhất thời khiến này làm cậu cứng đờ tại chỗ.
Có vẻ như…thật sự là Tô Trăn…
Chỉ là những người đến đây đều là người mẫu. Tại sao Tô Trăn lại đi đến đây? Hơn nữa anh ấy lại có nhiều thông cáo đến như vậy….
Đối phương trước sau không hề lên tiếng, tựa như nếu Dung Phi không nhận ra anh ấy, anh ấy liền sẽ không buông tay ra.
Cánh tay Dung Phi lùi về phía sau, lòng bàn tay che lấy gò má của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, mắt và mũi của đối phương. Đối phương không hề có ý định trốn tránh, tựa như chỉ để Dung Phi xác định mình là ai.
Sau khi mò mẫm, sờ soạng từng chút một, dường như không chỉ có đôi mắt của Dung Phi mà còn cả trái tim của cậu đều bị che lại. Khi đầu ngón tay của mình chạm đến lên môi đối phương, Dung Phi vô thức muốn rút tay lại, dường như môi của đối phương hơi mím lại, giống như muốn giữ lại ngón tay của mình.
Hơi thở của đối phương phả vào sau gáy cậu, xẹt qua vành tai cậu, cổ cậu, một cảm giác lơ đãng không thể giải thích được.
Dung Phi hít sâu một hơi, "Có phải là… Tô Trăn không…"
"Vừa rồi nghe thấy em gọi tên người khác, anh còn có chút buồn đâu nha." Giọng nói đặc biệt của Tô Trăn vang lên bên tai Dung Phi, lòng bàn tay của anh chậm rãi hạ xuống, Dung Phi mở mắt ra, quay người lại.
Tô Trăn nghiêng đầu buồn cười nhìn Dung Phi: "Anh còn đang đoán, tiếp theo em muốn gọi ra cái tên của ai."
"…Em chỉ không nghĩ tới việc anh sẽ đến đây…"
Lúc này, trên vai Tô Trăn khoác một chiếc khăn tắm, xương quai xanh thấp thoáng thu hút, hấp dẫn sự chú ý của người khác, đôi chân dài miên man khiến Dung Phi phải ghen tị đến ngứa mắt. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước, mềm mại và gợi cảm một cách khó tả.
Dung Phi vô thức nuốt nước miếng.
Tô Trăn đưa tay vén mái tóc ướt trên trán ra sau, lúc này anh cảm thấy sảng khoái và tràn đầy sự nam tính trưởng thành.
"Làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" Tô Trăn dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi Dung Phi.
Dung Phi co rúm người lại lui phía sau, không biết từ khi nào Tô Trăn đã hình thành thói quen nhéo nhẹ chóp mũi của Dung Phi. Đó là một loại hành động mập mờ và thân mật giữa nam và nữ. Nếu một người đàn ông khác làm điều này với Dung Phi, cậu chắc chắn sẽ vặn ngón tay của người đàn ông kia và nghiêm khắc cảnh cáo đối phương. Nhưng nếu chính là Tô Trăn, Dung Phi sẽ luôn vô thức đắm chìm trong nụ cười, ánh mắt của anh ấy.
"Sao anh lại đến đây để tập thể hình?"
"Bởi vì anh nhớ em." Tô Trăn nhẹ giọng nói, giọng điệu trìu mến, chân thành còn tự nhiên hơn lời thoại trong phim điện ảnh, đầu óc Dung Phi một lần nữa lại chập mạch.
Tô Trăn nở nụ cười lớn, đây là lần đầu tiên Dung Phi nhìn thấy anh cười thoải mái đến như vậy kể từ khi anh ấy thoát khỏi hình ảnh tao nhã trên màn ảnh.
"Em thật đáng yêu, em tin được điều này không." Tô Trăn đưa tay xoa đầu làm tóc của Dung Phi lộn xộn lên.
Dung Phi cúi người xuống, bị Tô Trăn nhéo thắt lưng, hung hăng xoa đầu cậu.
"Buổi chiều tình cờ không có thông cáo, hơn nữa cũng lâu rồi không có bơi lội, liền đi tới đây bơi lội thư giãn một chút, không ngờ lại gặp được em."
"Anh chỉ là nói cho em biết thôi!" Dung Phi cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của Tô Trăn, đứng sang một bên, "Đã lâu không gặp, anh làm sao có thể nhớ tới em! Nếu như vậy, anh cũng nhớ tới dáng người chữ S nóng bỏng!"
Tô Trăn cười nhẹ một tiếng: "Được, được, được, anh không trêu chọc em nữa, đồ ngốc!"
"Anh gọi em là cái gì!" Dung Phi giả vờ tức giận, dùng nắm tay đấm vào lưng đối phương, không ngờ cổ tay lại bị đối phương bóp lấy.
"Gọi em là đồ ngốc."
"Anh mới là đồ ngốc!"
"Đồ ngốc" thanh âm kia của Tô Trăn có vài phần bất đắc dĩ còn có phần yêu thích, cưng chiều trong đó, nhưng Dung Phi lại không khỏi tự nhủ nói với chính mình rằng tất cả chỉ là ảo ảnh.
Hai người cùng nhau bước vào phòng tắm, một bên vừa tắm rửa, một bên vừa nói chuyện qua bức tường nhà tắm.
"Việc huấn luyện như thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!