Chương 38: Tôi thế những vẫn chưa thành công

Nếu cậu có thể dồn một nửa tâm tư của mình đang đặt lên Tô Trăn vào việc nên làm bây giờ, cậu sẽ không bối rối, luống cuống tay chân đến như vậy. "

Giọng nói chuyển từ mất kiên nhẫn thậm chí có chút hờn dỗi, tức giận, thanh âm của An Khải Văn bình tĩnh trở lại sau đó.

Như thể tâm tình nào đó bị nói trúng, cơ bắp của Dung Phi căng cứng, sự lo lắng, nôn nóng dần dần bình tĩnh lại.

"Việc tôi như vậy không liên quan gì đến Tô Trăn cả. Tôi nghĩ… tôi chỉ căn bản không thích hợp làm người mẫu một chút nào mà thôi. Đối với tôi, đi đóng một vai nhân vật nào đó là điều hữu hình. Nhưng làm một cái móc áo đi đường triển lãm trang phục, đối với tôi mà nói thì nó giống như việc bạn đang tưởng tượng mình đi bộ trên mặt trăng vậy" Dung Phi cười nhạo một tiếng, "Một diễn viên đang cố gắng bắt chước một nhân vật nào đó, nhưng tôi không thể bắt chước anh hoặc Tô Trăn trên sàn catwalk, tôi không biết phải làm thế nào cả."

Duỗi những ngón tay lạnh lẽo của mình ra, lướt qua khuôn mặt của Dung Phi. An Khải Văn khẽ thở dài: "Cậu thật sự là Dung thiếu toàn năng lúc trước sao?"

"Không phải." Dung Phi nhún nhún vai, mỉm cười.

"Đúng vậy, tôi trông cậu cũng không giống. Nhưng đối với tôi, cậu là ai không quan trọng. Điều tôi quan tâm là khi tôi bước trên sàn catwalk chữ T để thể hiện chủ đề "Ngày và Đêm", với tư cách là một "Ánh sáng ban ngày", tôi có thể tìm thấy ở trên người cậu cảm giác "đêm tối" này của mình hay không?"

"Tôi không có biện pháp nào làm được hoàn hảo như anh cả. Tôi biết tiêu chuẩn của một người mẫu nam trên sàn catwalk, đó chính là mỗi khi ánh đèn flash của phóng viên sáng lên, những gì lưu lại chỉ là một khoảnh khắc hoàn hảo. Sự thận trọng như vậy khiến tôi trở nên mệt mỏi..."

"Dung Phi, sự hoàn mỹ chân chính không bao giờ là những cái gọi là hành động hay ánh mắt." An Khải Văn chỉ ngón tay, gõ lên ngực Dung Phi, "nhưng liệu cậu có trái tim theo đuổi sự hoàn mỹ hay không. Trên đời này không có gì là hoàn mỹ tuyệt đối cả, bao gồm cả Tô Trăn không tỳ vết trên màn hình, cậu không cần phải cố ý theo đuổi nó. Tôi trách cứ cậu bởi vì cậu không cảm nhận được tâm tình trong mỗi bước đi của mình.

Mỗi lần đi catwalk đối với tôi mà nói là một loại hưởng thụ, nếu cậu không học được thì giống như một con cá trong mắt những người chuyên môn, như vậy cậu cũng không có khả năng dẫm đạp lên được sự hoàn mỹ trong lòng những người xem đó được.

Dung Phi dường như hiểu được điều gì đó, nhưng cậu lại không hiểu cái gì hết.

"Nhắm mắt của cậu lại và đừng nhìn vào những tấm gương đó nữa. Hãy tưởng tượng hình dáng bản thân mình đang bước đi." An Khải Văn đưa tay nhẹ nhàng lên che mắt Dung Phi.

Hít một hơi, Dung Phi chậm rãi thả lỏng lại.

"Chuyện vừa rồi đều là lỗi của tôi, không nên trách cậu. Là tôi quá háo hức muốn xem thành quả của sự hoàn mỹ nhanh chóng mà không hướng dẫn thật tốt cho cậu."

Dung Phi hơi ngạc nhiên trước lời nói của An Khải Văn. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một An Khải Văn kiêu ngạo như vậy cũng có thời điểm hướng tới những người khác để xin lỗi.

"Tôi ở ngay bên cạnh em, đừng cố ý bước đi theo tiết tấu của âm nhạc. Hãy xem tiếng nhạc trên sàn chữ T như một dòng sông, còn em là chiếc lá trôi xuôi theo dòng sông."

"Ừm…" Dung Phi nhẹ nhàng đáp lại.

"Được rồi, bây giờ hãy mở mắt ra."

Dưới sự hướng dẫn của An Khải Văn, tất cả mọi thứ trở nên tự nhiên hơn đối với Dung Phi.

"Đừng quan tâm đến bản thân trong gương và đừng quá coi trọng những người đang nhìn cậu ở dưới khán đài. Hãy nhớ kỹ, cậu là người sáng tạo ra tất cả những điều này và đôi mắt của họ trước sau đều chỉ có thể dõi theo cậu."

An Khải Văn tự tin bước đi bước đầu tiên, Dung Phi cũng sóng bước cùng anh ta đi ra ngoài.

Những nhịp điệu phiền phức đó dường như đã bị dẫm dưới chân, sự cứng đờ ở tay chân của Dung Phi cũng cảm giác dần dần biến mất.

"Cậu là đêm tối, Dung Phi. Cậu muốn biểu đạt loại đêm như thế nào?" An Khải Văn vừa đi vừa bình tĩnh hỏi.

Đêm tối tôi muốn bày tỏ…

Trước mắt Dung Phi xuất hiện hình ảnh Tô Trăm đêm qua, anh đứng trong ánh sáng mờ ảo, quay đầu lại nhìn về phía cậu.

Màn đêm trôi qua giữa đôi mắt anh, ngọn tóc anh cuốn theo gió đêm, môi và răng đóng mở giống như đang nói một câu "Hãy làm anh bị mê hoặc bởi em…"

Dung Phi chậm rãi bước tới.

Khoảnh khắc An Khải Văn liếc mắt nhìn sang một bên, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc.

Anh ta cùng Dung Phi đi tới trước sàn catwalk, hai người xoay người rời đi. Khi bọn họ quay lại điểm xuất phát, nhịp điệu của âm nhạc vẫn tiếp tục như cũ.

Dung Phi nhìn An Khải Văn bên cạnh, "Ừm… vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!