Bà chủ xoay người quay lại chỉ vào tấm biển quảng cáo trên trạm xe điện ngoài cửa sổ: "Chính là Tô Trăn! Anh ấy ra mắt vào năm tôi kết hôn với chồng tôi. Khi đó, anh ấy hình như chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. Lúc đó là một bộ phim điện ảnh của một đạo diễn lớn, tôi nhìn anh ấy là biết chắc chắn anh ấy sẽ trở nên nổi tiếng, rực rỡ trên bầu trời. Vợ chồng tôi đã kết hôn được hơn mười năm, anh ấy vẫn nổi tiếng như vậy.
Ai cũng biết ngành giải trí lúc thăng lúc trầm, chịu được sự khảo nghiệm của thời gian không phải chỉ vì có gương mặt kia đâu thôi nha. Điều tôi ngưỡng mộ nhất chính là nội tâm của anh ấy!
"Thật là vinh hạnh của tôi khi lớn lên trông giống Tô Trăn! Ngài không biết đâu, khi tôi đi trên đường lớn, mọi người thường xuyên hỏi tôi có muốn tham gia diễn show bắt chước không!" Tô Trăn dựa vào bình nước bên cạnh ông chủ Năm, câu được câu không mà trò chuyện với bà chủ.
Dung Phi lại ngẩn người, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Tô Trăn bình dân đến như vậy. Từ cử động cơ thể cho đến thần thái, cách nói chuyện, mọi thứ đều chứng minh cho đối phương thấy rằng anh ta không phải là Tô Trăn, mà chỉ là một người nào đó lớn lên trông giống Tô Trăn mà thôi.
"Tôi và em trai tới đây chọn quần áo. Em ấy sẽ sớm đi nơi khác học đại học." Tô Trăn kéo Dung Phi lại, đem đầu Dung Phi xoa thành hình tổ chim, sau đó nhẹ nhàng, thoải mái đặt lên vai Dung Phi, rồi đem cậu vào lòng ngực, anh ấy ôm chặt lấy cậu, hành động như một người anh cả đang chiều chuộng em trai mình.
Mùi hương thuộc về Tô Trăn lại lan ra trong mũi Dung Phi, hít một hơi thật sâu, một mùi thơm nhẹ nhàng và tao nhã của đàn ông. Cậu biết đó không phải là hương nước hoa mà là khí chất đặc trưng chỉ có ở Tô Trăn. Dung Phi cúi đầu nghe Tô Trăn cùng bà chủ nhà nói chuyện, đầu óc mơ hồ, không biết bọn họ đang nói cái gì.
"Tiểu Phi, vào trong thử cái áo và cái quần này đi."
Cậu không hề có phản ứng gì cho đến khi Tô Trăn vỗ vai cậu và đem một bộ quần áo đến trước mặt Dung Phi.
Đây là lần đầu tiên Dung Phi nghe thấy Tô Trăn gọi mình là "Tiểu Phi", có lẽ là để phù hợp với hình tượng anh trai của Dung Phi. Nhưng cảm giác thân mật đó lại khiến Dung Phi cảm thấy ấm áp trong lòng, mọi tế bào thần kinh đều muốn phơi nắng giống như không muốn suy nghĩ điều gì cả.
"Bộ này?" Dung Phi chớp mắt. Viền áo phông bị xé thành từng dải, còn quần jean thì đầy những miếng vá và những khoảng hở bị xé rách… Dung Phi đã từng thấy nhiều bạn trẻ mặc kiểu này trông giản dị và rất nổi loạn, nhưng Dung Phi trước sau vẫn luôn là áo phông cùng quần jean đơn giản nhất, hay áo khoác da khi đi xe máy. Cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mặc nó như thế này.
Tô Trăn từ phía sau ôm lấy vai Dung Phi, đẩy cậu vào phòng thử đồ, nhỏ giọng nói vào tai cậu: "Em cần phải thay đổi, Dung Phi."
Dung Phi vừa vào phòng thay đồ, đem bộ quần áo này mặc vào, không biết trông mình sẽ như thế nào, có phù hợp hay không? Có lẽ Tô Trăn sẽ bật cười ha hả ngay khi nhìn thấy mình!
Nhưng câu nói "em cần phải thay đổi" cứ văng vẳng bên tai Dung Phi như một lời nguyền. Có lẽ cậu quá khách sáo với ý kiến của người khác và chưa bao giờ thử nhiều thứ phù hợp với bản thân mình.
Sau khi mở cửa, Tô Trăn vẫn lặng yên đứng ở vị trí ban đầu. Dung Phi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, chờ đợi phản ứng của anh.
Trong mắt Tô Trăn hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh chậm rãi nhếch lên khóe môi, "Thật đẹp."
"Thật sao?" Dung Phi đang định đi soi gương lại bị Tô Trăn kéo lại.
"Trước tiên khoan đã nhìn vào gương, đợi một chút." Tô Trăn đi đến chỗ treo mũ, ngón tay thon dài chỉ từng cái, cởi chiếc mũ bóng chày kiểu hip hop ra và ấn lên đầu Dung Phi. "Bây giờ, em vẫn còn thiếu một đôi giày phù hợp."
Dung Phi tò mò đi theo Tô Trăn, đi tới tủ giày, Tô Trăn vỗ ghế dựa làm Dung Phi ngồi xuống.
Điều mà Dung Phi không ngờ tới là việc Tô Trăn đã quỳ một chân xuống trước mặt Dung Phi với một đôi giày vải, giúp cậu xỏ giày vào: "Anh đã dùng trực quan đo lường size giày của em, nhưng anh đối với bản thân mình rất có tự tin."
"Em…tự mình đi nó!"
Tô Trăn ngước mắt lên, lại nở nụ cười tinh quái đó, "Lúc nhỏ anh đã giúp em xỏ giày. Lúc đó em rất dễ đổ mồ hôi và chân luôn có mùi hôi. Khi anh giúp em mang giày, thời điểm đó mọi người đều phải nín thở."
"Hai anh em nhà ngươi quan hệ tốt thật đó!" Bà chủ cười nói: "Ta cũng có hai con trai, nhưng con trai lớn không bao giờ giúp đứa bé xỏ giày, chỉ biết tranh giành đồ ăn và đồ chơi thôi!"
"Ừm, trước đây tôi không thích chăm sóc em ấy. Bây giờ tôi nghĩ em ấy sắp đi học ở nơi khác, đột nhiên tôi muốn giúp em ấy buộc dây giày. Em ấy đến bây giờ vẫn không biết cách buộc dây giày và luôn nhét chúng vào trong giày của em ấy." Tô Trăn vừa nói vừa nhấc chân của Dung Phi lên.
Lúc ấy, Dung Phi căng thẳng đến mức dùng ngón tay nắm lấy mép ghế, cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của Tô Trăn khi sợi dây giày luồn lách giữa các ngón tay, quấn quanh trái tim Dung Phi.
"Được rồi! Hiện tại em có thể đi soi gương." Tô Trăn đưa tay hướng Dung Phi kéo cậu lên.
Dung Phi đi tới trước gương chớp chớp mắt – Đây thật sự là cậu sao?
Cậu không khoa trương như những thiếu niên nổi loạn cưỡi ván trượt trong phim Mỹ. Cậu có vẻ ngoài hợp mốt từ đầu đến chân, Dung Phi tin rằng khi bước ra ngoài như thế này, cho dù không mang kính râm thì có là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ai nghĩ đến cậu chính là Dung Thiếu.
"Wow, hai người đúng là anh em nha, cả hai người đều rất đẹp trai! Anh trai cậu quả thật rất có khiếu thẩm mỹ. Anh ấy có thể mặc cho cậu bộ quần áo mấy chục đồng nhưng lại trông giống như trên TV vậy!" Bà chủ cảm thán.
Dung Phi quay đầu nhìn Tô Trăn, đối phương mỉm cười thần bí nói: "Em chờ anh một lát."
Tô Trăn nhanh chóng lấy hai bộ quần áo và bước vào phòng thay đồ. Khi bước ra, anh ấy cùng với Dung Phi cùng một phong cách thời trang giống nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!