Chương 34: Không ai trong chúng ta có thể quay lại quá khứ được nữa

Cuối cùng, khi đi ra ngoài, Dung Phi cũng chỉ mang lên người một cặp kính gọng đen.

Bọn họ đi đến trung tâm thương mại sầm uất nhất trung tâm thành phố. Bởi vì không phải cuối tuần nên không có quá nhiều người mua sắm. Dung Phi biết việc cậu và An Khải Văn xuất hiện cùng nhau sẽ bị các tay paparazzi đào bới và cùng văn phong thêu diệt, cho nên vô thức cúi đầu khi bước đi.

Trái lại, hôm nay An Khải Văn mặc một chiếc áo phông có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố. Anh ta thậm chí còn vứt bỏ chiếc quần jean bó sát để mặc một chiếc quần âu màu nâu sẫm, tóc thì được buộc lại phía sau đầu một cách ngẫu nhiên. Trang phục của Dung Phi cũng không khác biệt lắm, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng cho dù mặc trang phục giống nhau nhưng An Khải Văn lại khiến tất cả những người đi ngang qua anh ta đều vô thức bước chậm lại.

Mà tất cả những gì anh ta làm là chỉ đi bộ thôi. Phong cách giản dị và có chút thoải mái đó khiến An Khải Văn trông càng trở nên đẹp trai hơn.

Dung Phi đi theo bên người An Khải Văn, nhưng dường như cậu lại trở nên vô hình, không có người chú ý đến cậu một chút nào.

"Sự khác biệt giữa cậu và tôi không chỉ nằm ở chiều cao." An Khải Văn dừng lại, mà Dung Phi thiếu chút nữa đã đụng vào lưng anh ta.

Dung Phi hiểu rõ điều này, An Khải Văn vừa rồi đã thể hiện một cách hoàn mỹ khí chất mà bộ trang phục thường ngày của anh ta hôm nay phối.

"Tôi cũng giống như trên sân khấu chữ T à?" An Khải Văn nghiêng người về phía Dung Phi, nhẹ giọng hỏi.

"Hoàn toàn khác biệt."

Nhưng vẫn quyến rũ.

"Nhưng vừa rồi tôi cũng đang đi biểu diễn trên sàn catwalk."

Dung Phi ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Cậu cũng nên cố gắng để mọi người xung quanh chú ý đến bộ đồ mà cậu đang mặc." An Khải Văn đẩy Dung Phi một cái, "Tôi ở đây trông chừng cậu."

Dung Phi xấu hổ, nhưng điều mà An Khải Văn nói quả thực là việc mà cậu phải làm, nên Dung Phi chỉ có thể quay người thẳng lưng bước tới.

Mới đi được năm sáu bước mà thôi, phía sau đã truyền đến tiếng cười ầm lên của An Khải Văn.

"Cậu… Cậu thật dễ thương… Cậu thực sự có thể đi được rất xa bằng đôi tay và đôi chân này đó!"

Mặt Dung Phi đột nhiên đỏ bừng đến tận mang tai.

An Khải Văn vẫy tay ý gọi cậu quay lại: "Cậu thực sự là vị thiếu gia mà tôi đã gặp ở sân bay sao? Cái anh chàng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lại luôn công khai cho mọi thứ cho đến ích kỷ sao?"

Hóa ra việc khoa trương và ích kỷ cũng có thể là một lời khen ngợi trong ngành thời trang.

Dung Phi cười giễu cợt, nhưng nụ cười này đã bị An Khai Văn bắt được.

"Làm sao vậy?" An Khải Văn tháo kính trên mũi Dung Phi ra.

Dung Phi không có tránh đi ánh mắt của anh ta: "Chúng ta ai cũng đều không thể quay lại quá khứ."

"Ha…" An Khải Văn đem cặp kính lại vào vị trí cũ một cách chậm rãi và cẩn thận, "Tại sao lại phải quay về quá khứ? Bây giờ tôi thích em. Tuy em không khoa trương, kiêu ngạo, thờ ơ đến mức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng em còn đẹp hơn thế nữa." Nhưng so với quá khứ, em càng biết cách cảm nhận và hiểu hơn về những thứ xung quanh mình, thế này là đủ rồi".

Dung Phi chưa bao giờ nghĩ tới việc An Khải Văn lại có thể tự khen bản thân mình một cách khéo léo như vậy.

"Đây không phải lỗi của anh. Đó là bởi vì tôi… không tìm được cách nào phù hợp để mang lại khoảnh khắc tuyệt vời như ở biệt thự của Perini cho anh."

Nhưng đúng lúc này, có hai nữ sinh đi tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhưng lại bất an. Dung Phi đang muốn xoay người rời đi theo bản năng, nhưng An Khải Văn lại dùng lòng bàn tay đỡ eo cậu, hạ giọng nói: "Đừng có thói quen quay người, đối mặt cũng quan trọng như nhau."

"Xin lỗi, anh là Dung Phi, nam chính của "Thiển Phong" phải không?"

Huh? Bạn không phải đang tìm An Khải Văn, mà là đang tìm tôi?

Dung Phi không ngờ rằng "Thiển Phong" còn chưa ra rạp, vậy mà hai bạn trẻ này lại biết về cậu?

"Tôi là……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!