Đúng lúc này, MSN[1] lóe lên, là của Tô Trăn gửi đến.
Tại sao điện thoại lại tắt máy vậy?
Lúc này Dung Phi mới nhớ ra mình đã tắt điện thoại di động để tránh bị phóng viên chất vấn.
Cậu nhanh chóng khởi động điện thoại, gọi lại cho Tô Trăn.
"Có vẻ như em đã tiếp thu kiến nghị của anh và đồng ý với Perini?" Giọng nói của Tô Trăn đầy vẻ tươi cười.
"Ừm… Em chỉ tham gia trình diễn catwalk tại các buổi ở Paris, Milan và London." Dung Phi có chút ngại ngùng, "Ông Perini cũng đưa ra điều kiện, yêu cầu em phải tham gia một tháng huấn luyện khép kín, huấn luyện viên còn là An Khải Văn"
"Đó không phải là điều tốt sao? Tại sao khi nghe thấy giọng nói của em, anh lại cảm thấy em có chút sợ hãi An Khải Văn?" Tô Trăn không cần nhìn đến vẻ mặt của Dung Phi liền một phát nói trúng tâm tư của cậu.
"Sao anh lại biết? Tên đó thích ép buộc người khác! Em đã phát sốt lên bởi vì tên đó!"
"Ồ, em vẫn còn ghi thù cái tên đó chỉ vì tên gia hỏa kia đem em chỉ quấn một chiếc khăn tắm lôi ra ngoài và làm mất hết mặt mũi à?"
"Cũng không chỉ có vậy…" Dung Phi dừng lại một chút, nhìn vào hình ảnh hoàn hảo An Khải Văn bị đóng băng trên màn hình máy tính, "Sân khấu chữ T là lãnh địa của anh ta, anh ta là vị vua không ngai ở đó. Đó là loại khí chất vương giả. Emi sẽ bị anh ta đè nén đến mức không thể ngẩng đầu lên được…"
Phép ẩn dụ cường điệu của Dung Phi khiến cho Tô Trăn bật cười.
"Mấy năm trước, anh cũng đã từng đi catwalk. Khi ấy, xung quanh anh đều là những người mẫu nổi tiếng Âu Mỹ. Mỗi người đều có một nét riêng, ngoại hình cũng sắc sảo và góc cạnh rõ ràng. So với bọn họ, anh không thể tìm thấy vị trí của riêng mình. Mỗi bước đi, anh đều thấp thỏm lo âu. Nhưng em có biết điều đó buồn cười như thế nào không? Chính là những nhà báo của giới thời trang đã viết là anh có "sức quyến rũ rất bí ẩn từ phương Đông". Thật là buồn cười!
Dung Phi cũng ngốc nghếch cười theo, nói: "Hóa ra cũng có lúc anh lo lắng vì không tìm được chính mình nha."
"Tất nhiên là có rồi. Sàn catwalk không phải là một cuộc thi, và cũng không cần phải phân chia lãnh địa của người này với người khác."
"Vậy… đối với anh, sàn catwalk trông như thế nào?"
"Trên thực tế, việc đi biểu diễn trên sàn catwalk cũng giống như một vũ công đang nhảy một điệu pas de deux[2]. Em và An Khải ăn phải phối hợp với nhau để đạt được hiệu quả hài hòa và hoàn hảo nhất. Ý tưởng thiết kế của "Ngày và Đêm" là ban ngày cùng đêm tối gắn bó với nhau nhưng khi gặp nhau thì chỉ có thể vào lúc bình minh cùng hoàng hôn, làm thế nào để thể hiện sự gắn kết này trên sàn catwalk là điều mà em và An Khải Văn phải cùng nhau khám phá ra nó.
An Khải Văn là một người triển lãm trang phục hoàn hảo và mọi động tác mà cậu ta thực hiện cũng không được thiết kế quá đặc biệt. Tất cả phụ thuộc vào cảm giác của chính cậu ta. Một ngày nào đó, em sẽ có cảm giác này, và em sẽ có thể tìm ra trực giác để điều khiển mọi nhân vật.
Nhưng cậu ta rất mạnh mẽ, vì vậy đừng để cậu ta chi phối, điều khiển em rồi đánh mất chính mình. Em phải tin vào chính mình, Dung Phi cũng là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Dung Phi nhắm mắt lại, cậu là độc nhất sao? Trên thực tế, đây không phải là điều mà cậu luôn theo đuổi trong sự nghiệp diễn viên sao?
"Em có thể nói cho anh biết nơi đào tạo không?"
"Trong nước."
"Ừ, nếu có chuyện gì thì em có thể gọi cho anh."
"Tô Trăn…" Dung Phi gãi đầu, "Sao anh lại đối với em tốt như vậy?"
Thoáng chốc, đầu điện thoại bên kia không có tiếng trả lời, tại nên một khoảng trống im lặng.
Dung Phi cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, Tô Trăn đối với cậu tốt như vậy, vì sao còn đi hỏi? Nhưng kỳ thực, câu hỏi mà Dung Phi thực sự muốn hỏi trong lòng chính là: Rốt cuộc tất cả những điều tốt mà anh ấy đang làm là cho ai?
Nhưng đối với một người đàn ông trưởng thành thế mà lại đa cảm và rối rắm với một vấn đề không đâu như một cô gái nhỏ, Dung Phi lại cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Đã hơn mười giây trôi qua, Dung Phi vẫn không nghe thấy được bất cứ thanh âm nào của Tô Trăn. Chẳng lẽ Tô Trăn tức giận sao?
Kỳ thật, vấn đề này cũng không có gì ghê gớm cả, Tô Trăn căn bản không cần tức giận. Nếu anh ấy thực sự tức giận thì xin hãy cúp máy… Tại sao lâu rồi anh ấy lại không trả lời?
"Tô Trăn, anh còn ở đó không?" Dung Phi mở miệng hỏi.
"Ừm…" Giọng Tô Trăn vẫn như thường lệ, "Anh vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi của em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!