Chương 30: Một cuộc sống mới

Em mới không tin là anh có thể pha chế được nó! "

Tô Trăn mỉm cười, khóe miệng trầm xuống kéo theo ánh mắt của Dung Phi.

Anh rời khỏi chỗ ngồi và lấy ra một ly cocktail. Các ngón tay và xương cổ tay của anh tạo thành một đường cong hấp dẫn, chất lỏng trong chai đổ ra. Không có những cú xoay người quá mức nhưng mà mọi chuyển động đều uyển chuyển vừa phải. 

So với những động tác đẹp trai của nam chính trong phim thì bỗng nhiên khác nhau một trời một vực. Vẻ đẹp mà Tô Trăn thể hiện chính là sự điềm tĩnh trong xương cốt, điều mà người khác không thể bắt chước được.

Đôi mắt Tô Chấn vẫn luôn nhìn về phía Dung Phi, điều này khiến cho Dung Phi vô thức muốn rời mắt đi nhưng lại không nỡ bỏ lỡ hình dáng người kia.

Cho đến khi một cốc chất lỏng màu nâu vàng vào được rót vào ly thủy tinh, những bong bóng li ti không ngừng ngọ ngoạy từ dưới đáy dâng lên, giống như magma trào ra từ tâm trái đất.

"Uống một ngụm thử xem." Tô Trăn đẩy ly rượu tới trước mặt Dung Phi.

Dung Phi nhấp một ngụm nhỏ, trong không khí lạnh lẽo dâng trào một cỗ năng lượng mạnh mẽ, nhanh chóng tóm lấy tư duy của cậu, cảm giác bị chinh phục trong nháy mắt khiến Dung Phi hít một hơi dài.

"Hương vị như thế nào."

"Thật tuyệt." Trên mặt của Dung Phi lộ ra một nụ cười lớn.

Dần dần, hoàng hôn biến mất trong màn đêm, nhường chỗ cho màu bạc của ánh trăng tràn vào.

Dung Phi đã uống hơn chục ly mà không hề hay biết, cậu ôm đầu nhắm mắt lại, cảm thấy buồn ngủ. Tô Trăn ngồi ở phía bên kia quầy bar, ánh mắt lướt qua lông mày cậu. Ngay khi đầu Dung Phi rơi xuống, thời điểm suýt đập xuống mặt bàn thì lòng bàn tay của Tô Trăn đã đỡ lấy trán cậu.

Dung Phi mở mắt ra, giả vờ cảnh giác, đứng thẳng người rời khỏi chỗ ngồi, "Hình như… đã muộn rồi… Em phải về nhà đây…"

Không viết gì cái gì, Dung Phi cảm thấy nói chuyện rất khó khăn, giống như lưỡi của mình đã bị tê liệt.

Cậu vừa bước một bước, Dung Phi liền bắt đầu chao đảo. Tô Trăn bước ra và đỡ lấy cậu khi cậu mất thăng bằng. 

Dung Phi ngã về phía trước và dùng trán va vào cằm Tô Trăn.

"Ừm… ừm…" Dung Phi lẩm bẩm, nhưng lại không tìm được phương hướng của chính mình.

Tô Trăn nhẹ nhàng xoa xoa trán Dung Phi, "Em có thể ngủ ở đây, không cần về nhà."

Đột nhiên, bờ vai Dung Phi run lên, lông mày nhíu lại bất đắc dĩ tạo thành một vòng cung, "Em không thể về nhà, không thể quay về được nữa…"

Tô Trăn hít một hơi, ôm Dung Phi vào lòng, đỡ bờ vai của cậu, chậm rãi di chuyển tới: "Anh ở đây, ngay bên cạnh em."

"Em đã chết…… Em đã chết rồi…… Bây giờ em là ai a?" Giọng nói của Dung Phi run rẩy, rượu đã phá vỡ tuyến phòng ngự của cậu,  lúc này đây, trong lòng cậu ngập tràn bối rối.

Tô Trăn nâng mặt cậu lên, "Em là Dung Phi, em chính là Dung Phi."

"Em không phải là Dung thiếu…… Em là Dung Phi…… Anh biết không?" Dung Phi vừa nói vừa nức nở, sự bất lực này tràn đầy sự tuyệt vọng.

"Anh biết," Tô Chấn hơi quay mặt lại, dùng ngón tay lau đi giọt nước còn đọng trên khóe mắt Dung Phi, cúi xuống nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của Dung Phi, sau đó buông ra, "Em là Dung Phi, em không phải là Dung thiếu. Em sẽ sống tốt, cho dù em sử dụng cơ thể của ai. Đừng để anh không thể nhìn thấy em…Đừng làm cho anh cảm thấy rằng bản thân mình không thể tìm thấy em ở bất cứ nơi nào…Đừng làm cho anh biết người nằm trong cái mộ ở nghĩa trang kia chính là em…"

"Ừ… cuộc sống thật tuyệt vời… Em không muốn chết…" Dung Phi mơ hồ không rõ nhưng lại chấp nhất mà nói.

"Em vẫn tiếp tục sống và có một cuộc sống khác tốt đẹp hơn." Tô Chấn dỗ dành cậu, mang cậu vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thì thầm, thỉnh thoảng liếm vành tai cậu, dỗ dành, trấn an cậu càng giống như là đang bày tỏ lòng khao khát có được một thứ gì đó và mong muốn bảo vệ nó.

Cho đến khi bắp chân của Dung Phi bị ép đặt vào mép giường, Tô Trăn mới ôm lấy lưng của Dung Phi, từ từ cho cậu nằm xuống.

"Tô Trăn…… Tô Trăn…… Em là Dung Phi……"

Tô Chấn một bên cởi cúc cổ áo của cậu, một bên an ủi nói: "Đúng vậy, em đương nhiên là Dung Phi, em vĩnh viễn là Dung Phi."

"Ừm…" Dung Phi hài lòng mà vặn vẹo thân thể, Tô Trăn cuối cùng cũng vất vả cởi được áo Dung Phi ra. Hôm nay, Dung Phi mặc một chiếc quần rộng thùng thình, Tô Trăn dễ dàng cởi ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!