"Làm sao vậy!?" Đạo diễn đứng dậy.
"Túi khí an toàn trong xe không mở ra!"
Một câu này khiến tất cả nhân viên công tác ở hiện trường đều chạy qua.
Tô Trăn đứng cạnh đạo diễn cả người cứng còng, ánh mắt y gắt gao nhìn vào màn hình quay phim.
Dung Phi hai tay vẫn đặt trên bánh lái, trên má be bét những máu là máu, chảy tích tóc... Nhìn mà ghê cả người.
"Sao lại thế này?"
"Tại sao chuyện này lại xảy ra? Trời đất ơi!"
"Mau gọi xe cứu thương!"
Hiện trường nháo thành một mảnh hỗn độn.
"Anh ta... làm sao?" Tô Trăn tầm mắt trước sau không rời màn hình, phảng phất như những gì đang xảy ra trước mắt y không phải là hiện thực.
Thẩm Ngạn chạy đến, tay ấn bả vai Tô Trăn. "Túi khí không mở, cậu ta bị thương rất nghiêm trọng..."
Tô Trăn nháy mắt xoay người, hướng đám đông mà chạy nhanh tới.
Nhân viên công tác chạy ra ngăn cản. "Tô Trăn! Tô Trăn! Anh tốt nhất đừng nên qua đây!"
Thẩm Ngạn cũng đuổi kịp. "Tô Trăn! Xe cứu thương tới rồi! Anh qua đây chỉ thêm phiền mà thôi!"
Dung Phi được nhân viên y tế nâng lên cáng cứu hộ, từ cổ lên đầu đều là máu. Áo sơ mi trên người hắn nhiễm một mảng hồng lớn.
Đạo diễn ngừng hẳn mọi cảnh quay, tất cả mọi người cùng đến bệnh viện.
Không nói đến xương sườn bị gãy, nội tạng cũng bị tổn thương, xuất huyết nghiêm trọng càng khó cứu chữa.
Thẩm Ngạn đánh xe mang theo Tô Trăn đến bệnh viện.
"Tôi còn nghĩ anh đối chuyện này vốn hờ hững, không để ý." Thẩm Ngạn liếc Tô Trăn một cái.
Tô Trăn chống đầu hướng mắt ra cửa sổ, cửa kính phản xạ lại hình ảnh y nhăn mày, biểu tình lạnh băng đến cực điểm.
Khi bọn họ đến trước phòng giải phẫu, cả nhân viên công tác lẫn đạo diễn đều có mặt.
"A, ngay cả Tô thiên vương cũng tới..."
"Đương nhiên rồi, Dung Phi dù sao cũng là diễn viên đóng thế của anh ấy."
"Tình huống thế nào?" Tô Trăn ngồi xuống cạnh đạo diễn.
Đạo diễn không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu.
Thời gian chờ đợi lâu như kéo dài đến vô tận. Mấy tiếng đồng hồ sau, đèn giải phẫu tắt. Những người đang dựa vào tường mà chờ đều đứng thẳng lên.
Bác sĩ đi ra, nhìn họ lắc đầu.
"Bác sĩ! Ông đừng lắc đầu a! Mau nói cho chúng tôi biết kết quả giải phẫu!" Trần tỷ giữ chặt tay bác sĩ, nôn nóng hỏi.
"Não đã tử vong... Mong mọi người báo cho người nhà hắn biết... Trước khi chết hắn đã nói, nếu sự tình xấu nhất xảy ra, sẽ hiến tặng nội tạng cho người khác..."
"Cậu ấy không có cha mẹ......" Đạo diễn vẫn luôn nhẫn nại mà đôi mắt cũng đã sưng đỏ, "Tôi đã báo tin cho công ty của cậu ấy, thầy cậu ấy cũng đang chạy tới..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!