Chương 29: (Vô Đề)

Tôi nghe nói, cậu cũng là bạn của Dung Phi. Cao Duy Ung nói cho tôi biết rằng cậu rất quan tâm đến Dung Phi. Bởi vì cậu ấy trùng tên với cậu cho nên luôn cảm thấy hứng thú và muốn làm với cậu ấy. Dung Phi đi rồi, cậu nhất định sẽ cảm thấy rất đau lòng! 

Nhưng là cậu ấy không phải là cậu! Tôi biết gần đây thân thể của cậu phải chịu nhiều áp lực khá lớn, hiện tại lại gặp chuyện bạn của mình qua đời cho nên trong lòng cậu không muốn thừa nhận chuyện này! Nhưng tôi muốn cậu phải mạnh mẽ, kiên cường lên!" Ánh mắt của Tô Trăn rất mạnh mẽ, ngay lập tức hỗ trợ tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ của Dung Phi.

Điều quan trọng nhất là Dung Phi đang hoảng loạn, không biết phải giải thích như thế nào với Tô Trăn về những lời mình nói ra khi đang mất khống chế, nhưng Tô Trăn đã tìm được cho cậu một cái lý do thỏa đáng.

"Cậu chính là cậu, không liên quan gì đến chuyện cùng tên cùng tuổi, dung mạo hay thân thể đều là của cậu." Tô Trăn ôm lấy khuôn mặt Dung Phi, "Mấu chốt là ở đây. Nơi này là ai đang tự hỏi? Ai đang quyết định? Cuộc đời là của cậu. Việc quyết định đi theo hướng nào cũng là do cậu!

Dung Phi sửng sốt, ánh mắt của Tô Trăn đột nhiên khiến cậu tìm được chính mình.

Ở trong mắt Tô Trăn, cậu không phải Dung thiếu, cậu chính là Dung Phi, Dung Phi độc nhất vô nhị trên thế giới.

Cho dù trong lòng Dung Phi có bao nhiêu sợ hãi và bất an, tất cả đều đọng lại trong ánh mắt của Tô Trăn.

"Việc chúng ta cần phải làm bây giờ là tạm biệt Dung Phi." Tô Trăn vỗ vai Dung Phi, "Đây là lần xuất hiện cuối cùng của cậu ấy trên thế giới này."

Cổ họng Dung Phi nghẹn ngào gật đầu, sau đó cùng với những người khác sắp xếp cho tang lễ..

Mãi cho đến hơn 7 giờ tối, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Cao Duy Ung ở lại túc trực. Ông thật sự rất cảm kích, biết ơn Tô Trăn: "Cậu cùng Dung thiếu đều về sớm nghỉ ngơi một chút đi, nơi này có ta là được rồi. Lát nữa sẽ có sư huynh cùng với sư muội của Tiểu Phi tới đây ở bên cậu ấy, hai người không cần phải lo lắng."

"Cao sư phụ, tôi muốn ở lại đây tiễn cậu ấy trên đoạn đường cuối cùng, không sao đâu." Dung Phi nói.

Đó là quá khứ của cậu, những thứ từng là của cậu, cậu không từ bỏ được cuộc đời đó và nó tồn tại, ghi dấu ấn trong suy nghĩ của cậu.

"Tôi cũng ở lại, về sau sẽ không có khả năng ở cùng cậu ấy như vậy nữa." Tô Trăn cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống.

Cả linh đường[1] yên tĩnh, Dung Phi và Tô Trăn ngồi cạnh nhau.

Dung Phi nhìn quan tài thì thấy mình đang nằm bên trong. Bụi trần của thế giới này không còn liên quan gì đến cậu nữa.

Dung Phi thậm chí còn cảm thấy thứ trong quan tài căn bản không phải thân thể mình, nếu không tại sao lại không có chút cộng hưởng nào?

Tất cả giống như một giấc mơ kỳ lạ.

Ngoại trừ Cao Duy Ung nhắc nhở Dung Phi với tấm lưng còng cô đơn rằng đây là sự thật.

"Tô Trăn……"

"Ừm?"

"Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh… Tại sao sau khi Dung Phi rơi vào trạng thái thực vật, anh lại không để sư phụ của cậu ta… thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Dung Phi, tắt máy thở, ngược lại còn thanh toán toàn bộ chi phí bệnh viện." … Có phải bởi vì cảm giác áy náy không?"

"Có cảm giác áy náy… một chút. Hoặc có lẽ trong làng giải trí sôi động này, rất khó gặp được một người điềm tĩnh như cậu ấy. Mỗi lần xem bộ phim có cậu ấy tham gia, tôi lại nghĩ đến một người tài hoa đến như vậy tại sao lại cam tâm vĩnh viễn chỉ làm thế thân cho người khác.

"Bởi vì cậu ấy không có khuôn mặt của một thần tượng."

Cùng Tô Trăn trò chuyện về bản thân mình như thế này là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng Dung Phi thực sự rất muốn hiểu rõ trong mắt Tô Trăn, mình là người như thế nào.

"Nhưng tôi lại bị mê hoặc bởi dáng người của cậu ấy khi lái xe mô tô, sự lóa mắt khi cậu ấy rơi từ trên cao xuống, còn có năng lực khi nhảy vọt lên vượt qua tầm nhìn của cậu ấy.

Dung Phi cúi đầu, tất cả những thứ này, cậu đều đã mất đi.

"Hoặc có thể là một người thích một người khác mà không cần có lý do gì nào cả. Những gì tôi vừa nói đều là lấy cớ." Tô Chấn nghiêng người véo mũi Dung Phi: "Cậu rất giống cậu ấy."

"Giống nhau? Ở đâu?" Dung Phi sờ mũi.

"Ngoại trừ khuôn mặt này, thân thể này thì chỗ nào cũng giống nhau, nếu không vận động nhiều thì sẽ dễ bị cảm lạnh." Tô Chấn hơi nhếch lên, ánh sáng mờ ảo lướt qua chóp mũi, tạo nên một vẻ đẹp cực hạn.

Dung Phi sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!