Khi đó, Dung Phi còn chưa hiểu được cảm giác của cái được gọi là Tô Trăn "Ôm" định nghĩa như nào, chỉ là trong lòng mang đầy cảm kích mà thôi.
"Là một diễn viên, thân thể là tiền vốn trong công việc. Sau này, cậu phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé." Giọng nói của Tô Trăn rất mềm mỏng, không hề có một chút giáo huấn nào trong đó, cánh tay anh vòng qua phía sau cổ Dung Phi, nhẹ nhàng ôm cậu: "Giọng của cậu khàn đến mức nói không ra lời, một chút tự giác cậu cũng không có."
"Tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ như thế này! Tất cả đều là lỗi của An Khải Văn……" Khi nhắc đến An Khải Văn, Dung Phi liền nhớ lại cảnh mình bị lôi ra ngoài với một chiếc khăn tắm, thật sự quá xấu hổ.
"Cái gì, ngày hôm đó cậu quấn khăn tắm, ngồi trên xe thể thao rồi để bị cảm lạnh à?" Tô Trăn hỏi, trong giọng nói có chút ý cười.
Dung Phi nghẹn đứng tại chỗ, không nói nữa.
Tô Trăn xoa đầu cậu như muốn an ủi: "Hôm đó bị An Khải Văn kéo đi, là bởi vì đi gặp Perini tiên sinh sao?"
"Ừm, Perini tiên sinh cho tôi mặc thử một bộ quần áo do ông thiết kế. Hình như nó có tên là "Đêm tối"…"
"Ông ấy mời cậu đi diễn, tại sao cậu lại không đi?" Tô Trăn hỏi: "Như tôi đã nói trong cuộc phỏng vấn, đây thực sự là một cơ hội mà người khác chỉ dám mơ ước."
"Nhưng…… Tôi không có tố chất để làm người mẫu. Anh nhìn An Khải Văn xem, chiều cao, khí chất và phong cách của anh ấy, tôi đều không có tố chất nào cả. Nếu tôi đồng ý với Perini tiên sinh đi làm người mẫu, nhất định là bởi vì tôi có thể làm tốt được chuyện này. Trên sàn catwalk, nếu tôi làm không tốt mà chỉ muốn được nổi tiếng, thì như vậy quá hèn hạ……"
"Cậu thật đáng yêu." Tô Trăn cười nói.
Này! Này!" Dung Phi có chút tức giận: "Đừng dùng từ dễ thương mà miêu tả tôi! Đó là cách miêu tả dành cho các bé gái! Tôi nói cho anh biết tôi thực sự nghĩ như vậy đó!"
"Nhưng sàn catwalk và diễn xuất về cơ bản thì là giống nhau."
"Giống nhau ở chỗ nào?"
"Tất cả chỉ là "trình diễn". Diễn viên thể hiện cá tính của nhân vật, trong khi người mẫu thể hiện khí chất thời trang. Sàn catwalk của Perini, có thể rèn luyện cậu học được cách kiểm soát, bao gồm kiểm soát biểu cảm, thần thái và hỉ nộ ái ố của chính bạn. Tất cả cảm xúc đó dường như đều hòa quyện thành một thể với trang phục trên người cậu.
Lúc này, Dung Phi mới nhớ tới ra việc Tô Trăn cũng từng trình diễn trên sàn catwalk cho hai nhà thiết kế thời trang nổi tiếng người Pháp và Anh. Người trước lãng mạn đa tình, trong khi đó người phía sau lại có phong cách thời trang quý phái và thanh lịch. Thời điểm Tô Trăn đi catwalk liền đem một quả bom ném vào giới thời trang, không ít bậc thầy đã gửi lời mời tới nhưng anh đều uyển chuyển từ chối, quay trở lại với vai trò diễn viên.
"Thật ra, dù là sàn catwalk hay diễn viên, điều quan trọng nhất là phải nhớ chính mình là ai." Tô Trăn dừng lại một chút: "Dung Phi…… hãy nhận lời mời của Perini tiên sinh đi. Cậu không cần phải theo ông ấy đi hết tour tuần lễ thời trang trên thế giới, chỉ cần tham gia 3 buổi biểu diễn tại Paris, Milan và Luân Đôn là được. Đem tầm mắt của chính mình rộng ra, tiếp xúc với nhiều lĩnh vực khác nhau, đối với cậu sẽ chỉ mang lại lợi ích chứ không phải điều xấu
"Ừm! Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó!"
Dần dần, Dung Phi lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khi Tô Trăn quay đầu lại, Dung Phi đã dựa vai anh ngủ rồi.
Tô Trăn cúi đầu, hôn lên đầu Dung Phi, "Cứ như vậy đi…… Ngàn vạn lần không cần thay đổi……"
Hô hấp của Dung Phi đều đặn, đầu ngón tay Tô Trăn nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc trên trán cậu, tựa vào người cậu.
Khi Dung Phi tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Vệ Tử Hành ngồi ở bên mép giường thản nhiên đọc báo, trên tủ đầu giường còn có một cốc cà phê.
"Thật không dễ dàng nha Dung thiếu, cậu đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ."
"Lâu như vậy sao?" Vừa mở miệng, Dung Phi liền phát hiện giọng nói của mình không còn khàn khàn nữa, cậu nhìn chung quanh, theo bản năng hỏi: "Tô Trăn đâu?"
"Tô Trăn?" Vệ Tử Hành cười nói, "Trong đầu của cậu chỉ có Tô Thiên Vương thôi sao? Thẩm Ngạn gọi anh ta đi rồi. Một người bạn của Tô Trăn hôm qua vừa qua đời, cho nên hôm nay anh ta sẽ tương đối bận."
"A……" Bạn của Tô Trăn…… Tuy rằng không biết đó là ai, nhưng trong lòng Dung Phi lại có chút tiếc nuối. Bạn của Tô Trăn vừa qua đời, thế nhưng ngày hôm qua còn ở bên cạnh chăm sóc mình cả một đêm……
"Dung Phi," Nụ cười trên mặt Vệ Tử Hành dần dần nhạt đi, vẻ mặt trở nên chuyên nghiệp như lần đầu Dung Phi nhìn thấy anh ta: "Có chuyện tôi muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tô Trăn có danh tiếng tốt trong làng giải trí. Có rất nhiều người cũng nói rằng anh ta khiêm tốn, tôn trọng người khác, dễ gần, tác phong cực kỳ chuyên nghiệp. Nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, trên đời này không có ai là hoàn hảo, danh tiếng càng tốt càng chứng tỏ anh ta cực kỳ am hiểu việc che giấu chính bản thân mình. Hơn nữa chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể đạt được sự tin tưởng của bất cứ ai.
Tương tự, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể đẩy bất cứ ai xuống địa ngục.
"Cái gì?" Dung Phi cau mày. Dù là lúc còn làm diễn viên đóng thế hay bây giờ, thế giới đối với cậu mà nói đều rất đơn giản, ai đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ tôn trọng người ấy đồng thời đối xử tốt với người kia gấp đôi, nhưng lời nói của Vệ Tử Hành làm cho cậu cảm thấy hoang mang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!