Tô Trăn rất nhanh đã nhắn lại, tâm Dung Phi càng thêm nhảy nhót.
"Tôi gặp Lâm Cẩm Ngâm ở bữa tiệc. Anh ta đang biên tập lại các cảnh quay, hiệu quả tốt hơn dự kiến."
Tô Trăn không hề trái lương tâm mà khen hắn, nói cách khác nhà làm phim thật sự cảm thấy phim quay không tồi.
"Thật muốn nhìn a, tôi muốn thấy mình diễn thế nào."
Dung Phi đếm thầm: Một, hai, ba!
Tin nhắn của Tô Trăn lại xuất hiện.
"Nếu muốn xem, cuối tuần tôi có thể dẫn cậu đi xem quá trình cắt nối biên tập."
"Thật ư? Tốt quá rồi!"
Tại bữa tiệc từ thiện, Tô Trăn ngồi trước cửa sổ, chấp nhất nhìn vào màn hình di động, trên môi nhếch lên một nụ cười nhạt, có tin nhắn xuất hiện liền ngay lập tức vào xem.
"Tôi nói nè Tô Trăn, bộ dạng của anh lúc này cứ như thiếu niên đang nhắn tin với mối tình đầu á." Thẩm Ngạn buồn cười đến bên Tô Trăn, giả bộ nhìn lén nội dung tin nhắn của y. Thấy Tô Trăn chẳng thèm che giấu, Thẩm Ngạn nhanh chóng mất hứng.
"Tôi còn tưởng anh đang viết cái tin nhắn mùi mẫn buồn nôn gì, chỉ muốn quan tâm nhắc nhở anh cẩn thận đừng để truyền thông lăng xê lung tung, nhưng loại tin nhắn này là gì a? Cái gì mà "Thật ư? Tốt quá rồi!" chứ..." Thẩm Ngạn nhún vai. "Vừa rồi tôi lên mạng, thấy tên phóng viên kia đăng lời anh nói trên rất nhiều trang web."
Tô Trăn không mảy may quan tâm, tiếp tục nhắn tin. "Tôi nói với phóng viên cái gì?"
"Anh không keo kiệt mà cho Dung thiếu sự tôn trọng a! Hắc! Tôi nhớ rõ anh cực kì khinh thường đại thiếu gia kia, sao giờ lại đổi tính rồi?"
Tô Trăn cất di động, chậm rãi nói. "Về sau không được gọi cậu ấy là Dung thiếu."
"Ha?" Thẩm Ngạn vẫn không hiểu mô tê gì.
"Cậu ấy là Dung Phi."
"Gọi hắn là Dung Phi á? Dung đại thiếu tính tình không dễ chọc, tôi không có đủ can đảm để gọi thẳng tên hắn đâu!" Thẩm Ngạn nhíu mi. "Tô Trăn, anh càng ngày càng trở nên kì quái! Tôi mặc kệ trong lòng anh đang tính toán cái gì, tôi chỉ muốn hưởng thụ bữa tối này thôi!"
Ánh mắt Thẩm Ngạn lướt qua những mỹ nhân xinh đẹp, váy dài thướt tha dưới ánh đèn, bước nhanh rời đi.
Tô Trăn lần thứ hai móc di động ra, nhanh chóng gửi một tin: "Ngủ ngon."
Sau những ngày tháng liên tục quay phim, Dung Phi bây giờ mỗi ngày đều rất nhàn hạ. Sáng sớm thì cùng Dung thái thái đi uống trà, buổi chiều lại đến phòng tập gym, hắn thực sự không thích cái thân hình gà luộc của Dung đại thiếu.
Chả là một ngày nọ, Dung Phi vô tình tìm ra địa chỉ khu tập gym mà Dung đại thiếu bỏ bê bấy lâu nay. Lúc nhìn thấy tận mắt, hắn không khỏi há hốc mồm. Khu tập gym này vô cùng chuyên nghiệp, khách hàng lui tới đều là những nhân vật có tiếng trong xã hội nên sự riêng tư luôn được đặt lên hàng đầu, đương nhiên giá tiền cũng cực kì cao, thế mà Dung đại thiếu đóng tiền xong đi được vài hôm lại nghỉ, đúng là phí của giời. Dung Phi nhanh chóng thay quần áo rồi lái xe đến khu tập gym ấy.
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần, người đi tập không nhiều lắm. Dung Phi nghĩ đầu tiên nên chạy bộ cho ấm người, hắn liền vào phòng tắm thay đồ bơi, di chuyển đến khu hồ bơi trong nhà.
Thể năng của Dung đại thiếu quả thực rất yếu, chạy chưa được một vòng đã thở hồng hộc, hắn đành ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức.
Một thân ảnh yêu kiều bước ra từ hồ bơi, đi đến trước mặt Dung Phi.
"Đã lâu không gặp, Dung thiếu!"
Là Lâm Vũ Vi, hắn không ngờ lại gặp cô ở chỗ này.
"... À, đã lâu không gặp."
Lâm Vũ Vi mặc một bộ bikini, còn đâu cái hình tượng thanh thuần trên màn ảnh, bây giờ cô ta trông lả lướt hấp dẫn vô cùng. Cô ta tự động ngồi xuống cạnh Dung Phi, cánh tay cố ý cọ cọ lên người hắn. Dung Phi thấy vô cùng phản cảm với hành động này, chỉ có thể nghiêng người tránh đi.
Không cần cọ tôi! Ông đây không phải khăn tắm!
Dung Phi thực vất vả giữ bình tĩnh. Đúng là trong giới nghệ sĩ, chỗ dựa là một thứ rất quan trọng, nhưng nếu cô muốn tìm một chiếc đùi để bám vào, ít nhất cũng nên tìm cái đùi to thô tráng một chút! Nhìn nè, thân hình gà luộc như thế này sao có thể che mưa chắn gió cho cô chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!