Chương 12: Quan sát phim trường

Dung Phi nhướng mày nhìn về phía Vệ Tử Hành, kẻ vẫn như cũ ngồi một bên với nụ cười công thức hoá đó.

"Anh ta trước đó có dạy tôi nói, nhưng đó chỉ là bốn chữ "Đối mặt qua đi"." Dung Phi tỏ vẻ xin lỗi nhìn về phía Lý đạo và Lâm Cẩm Ngâm. "Vốn dĩ hôm nay là buổi thông báo <Thiển Phong> khởi động máy, nhưng lại biến thành buổi phỏng vấn cá nhân của Dung Phi tôi rồi, thật là ngại quá."

"Không sao không sao." Lâm Cẩm Ngâm xua tay. "Các vị cứ hỏi tự nhiên."

"Vậy các ngài vì sao lại chọn Dung thiếu làm nam chính? Dựa theo trước đó, Dung thiếu đã thừa nhận cậu ta không hề có kinh nghiệm diễn xuất, vậy còn lí do nào khác khiến Lý đạo và nhà sản xuất Lâm đưa ra quyết định này không?"

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Lâm Cẩm Ngâm bày ra biểu cảm cao thâm khó đoán, làm nổi lên sự tò mò của mọi người.

"Bởi vì Dung thiếu và nhân vật này có sự đối nghịch gay gắt. Chúng ta có thể lựa chọn những minh tinh thần tượng sáng sủa như Nhâm Bạch, nhưng họ sẽ không thể tạo điểm nhấn với vai diễn này, quá bình thường. Người xem nhất định sẽ không hứng thú. Nhưng Dung thiếu không giống vậy, một Dung thiếu kiêu ngạo, tuỳ ý làm bậy ngoài đời khi vào vai một Trần Thiển Phong sẽ như thế nào, tôi nghĩ mọi người sẽ rất tò mò đấy."

Lâm Cẩm Ngâm vân đạm phong khinh đáp.

Thông tin về buổi họp báo được nhanh chóng phát đi.

Bảng LED của khu trung tâm mua sắm E

-Shop hiện lên hình ảnh Dung Phi ngồi trả lời phóng Viên trước míc rô.

Không ít người đi trên đường không khỏi ngước lên nhìn.

"Ha? Người kia là Dung thiếu sao?"

"Giống như... Đúng rồi..."

"Không giống trước kia a... Tên đó trước đây làm gì chịu trả lời phóng viên!"

"Đúng vậy đúng vậy, còn kêu bảo tiêu đánh phóng viên một trận nữa!"

"Nhìn gã hôm nay ăn mặc không giống nhau, trước kia đều mặc áo da bày đặt kiêu ngạo, thế mà hôm nay lại mặc tây trang giống đạo diễn!"

Một chiếc xe đang chạy trên đường gặp đèn đỏ liền dừng lại. Sau đó cửa sổ được hạ xuống, Thẩm Ngạn ngó đầu ra bên ngoài nhìn màn hình mà mắt trợn to. "Cha mẹ ơi! Đó thực sự là Dung thiếu sao?"

Tô Trăn ngồi cạnh đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo.

"Hắc hắc!" Thẩm Ngạn dùng khuỷu tay hích hích đối phương. "Mau xem nè! Tuy rằng tôi với Vệ Tử Hành là đối thủ cạnh tranh trong ngành, nhưng giờ tôi ngưỡng mộ anh ta quá! Anh ra thế mà có thể uốn nắn Dung thiếu thành thế này!"

Tô Trăn không hề dao động, nhàn nhạt đáp lời. "Được Thẩm Ngạn anh ngưỡng mộ như vậy, tôi nghĩ tôi nên mời anh ta làm người đại diện."

Thẩm Ngạn nháy mắt suy sụp. "Anh đùa ác quá đó."

Đèn xanh bật sáng, cánh tay Thẩm Ngạn đặt tại khung cửa sổ, như cũ nhìn nụ cười nhạt của Dung Phi trên màn hình. "Bất quá cái tôi quan tâm là khi nào Dung thiếu lại chứng nào tật nấy. Nói không chừng ngày mai Vệ Tử Hành phải đi chùi đít cho cậu ta."

Nhưng Thẩm Ngạn phải thất vọng rồi, không chỉ anh ta mà còn đám paparazzi. Đã nhiều ngày trôi qua, Dung Phi không ở nhà luyện vai thì lại cùng Lý đạo bàn luận về vai diễn, đám paparazzi chán đến độ ngủ hết.

Một thời gian sau, <Thiển Phong> chính thức bấm máy. Bộ phim này cảnh nền không cần quá phức tạp, chỉ quay trong thành phố là đủ. Một phần tư đoạn đầu phim là giai đoạn đi học của Thiển Phong, không cần Dung Phi biểu diễn. Tuy nhiên hắn vẫn tới phim trường theo dõi.

Ngay từ khoảnh khắc hắn đặt mông xuống, các nhân viên công tác tại phim trường tất bật hầu hạ hắn, ai ai cũng biết tính tình cũng như thế lực đằng sau Dung thiếu, vô luận trước mặt truyền thông hắn thay đổi như thế nào, Dung thiếu vẫn là Dung thiếu.

"Dung thiếu, xin hãy ngồi ở đây, vị trí này rất tốt, vừa có thể nhìn thấy rõ ràng phim trường vừa ít có ai có thể quấy rầy ngài!" Trợ lí đạo diễn cúi người cười nịnh.

Dung Phi ngượng ngùng ngồi vào chỗ đó, muốn mở miệng cảm ơn thì đối phương đã cướp lời.

"Dung thiếu, bữa trưa ngài muốn ăn gì?"

"Phim trường không phải có cơm hộp sao?"

Đối phương cười làm lành. "Dung thiếu, ngài cứ nói giỡn, sao ngài có thể ăn cơm hộp được chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!