Sáng sớm hôm sau, Ôn Như Ngọc mở to mắt, tiến vào mi mắt chính là hoa văn đơn giản, bên tai truyền đến âm thanh Đông Nhi, y chớp chớp mắt, bừng tỉnh tỉnh ngộ, chính mình đã tiến vào hoàng cung.
Mà nơi này, là chỗ ở của học trò mình.
Nhớ tới hôm qua chính mình cùng Vũ Văn Bùi ước định giờ Thìn gặp nhau, vì thế vội từ trên giường đứng dậy, chính mình mặc phục sức thật tốt, tiện tay cầm lấy khăn mặt trên tay Đông Nhi, lau gương mặt mình, lại tiếp nhận nước súc miệng trong tay Đông Nhi súc miệng thật kĩ rồi mới tiến ra cửa ——
Hôm nay, là ngày đầu tiên y làm lão sư, cũng không thể đến trễ.
"Đông Nhi, không cần đi theo ta. Hôm nay em theo Tầm ma ma nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ thì giúp ma ma đi." Bước ra phòng phía trước, Ôn Như Ngọc quay đầu lại dặn dò Đông Nhi đang định đi theo mình, trên mặt hơi treo ý cười, vốn dĩ gương mặt thanh tú bỗng nhiên khiến người vô pháp dời đi ánh mắt mình.
"Dạ." Đông Nhi nghe lời gật gật đầu.
Thời tiết tháng ba, là dịp xuân về hoa nở, Thượng Dương Cung vị trí hẻo lánh, đương nhiên không có hoa đoàn cẩm thước vui sướng hướng vinh, nhưng cũng may xung quanh cung điện gieo trồng rất nhiều dương liễu, dương liễu lả lướt, lá cây xanh biếc lặng yên bò lên trên đầu......
Đi đến trước điện phủ, Tầm ma ma đã sớm chuẩn bị tốt bữa sáng, thấy Ôn Như Ngọc đạp bộ tiến vào, bà hướng tới Ôn Như Ngọc hành lễ, nói: "Ôn tiên sinh."
"Tầm ma ma, Bùi Nhi chưa dậy sao?"
"Dậy rồi dậy rồi, Lục hoàng tử giờ mẹo canh ba* đã liền dậy, hiện tại đang ở trong thư phòng đọc sách." Tầm ma ma cung kính trả lời, rồi sau đó lại nói: "Thỉnh tiên sinh dùng bữa sáng."
*Từ 5h đến 7h sáng.
"Bùi Nhi không dùng sao?" Ôn Như Ngọc nghi hoặc nhìn Tầm ma ma, trước mặt đặt đồ ăn, rõ ràng không phải chỉ một mình y ăn chứ.
"Lão nô đã đem đồ ăn đi đến thư phòng cho Lục hoàng tử, đây là đồ ăn sáng dành cho tiên sinh.
"Ôn Như Ngọc nghe xong, liền cầm lấy đôi đũa bắt đầu dùng bữa sáng. Tuy rằng chỉ kém mười lăm phút thời gian cùng Vũ Văn Bùi ước định, nhưng Ôn Như Ngọc vẫn như cũ không nhanh không chậm dùng bữa sáng, động tác ưu nhã nhàn nhã tự đắc. Đợi sau khi uống xong một chén cháo xuống bụng, Ôn Như Ngọc mới cầm khăn tay lau khóe miệng, nói với Tầm ma ma đang đứng một bên:"Như Ngọc bên này đi tìm Bùi Nhi."
Dứt lời liền đứng lên xoay người rời đi đại sảnh hướng tới hướng Tây Bắc đi đến tiểu thư phòng........
Ôn Như Ngọc đến tiểu thư phòng vừa lúc đến đúng giờ Thìn, đẩy cửa ra, y nhìn đến Vũ Văn Bùi ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ treo lên biểu tình nghiêm túc không phù hợp với độ tuổi, không chớp mắt nhìn chằm chằm thư tịch mở ra trước mặt.
Trên mặt hiện lên ý cười, Ôn Như Ngọc bước vào trong phòng, đi đến trước mặt Vũ Văn Bùi, cong lưng cầm lấy thư tịch trên bàn, khi nhìn đến mặt bìa quyển sách, phía trên viết: Quân tử chi đạo.
Sờ lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc mỉm cười nói: "Bùi Nhi, tiên sinh muốn dạy ngươi đạo làm vua, vi thần chi đạo, thiên hạ bá tánh chi đạo, ngươi có muốn học?"
"Muốn học."
Vũ Văn Bùi đôi mắt lóe sáng, trong ánh mắt đối với tri thức rất khát vọng.
"Tiên sinh còn muốn dạy ngươi binh pháp mưu lược đế vương chi sách xem tinh chi tượng địa lý thiên văn, ngươi có muốn học?"
"Muốn học."
Âm thanh chậm rãi kiên định, ánh mắt đầy mong chờ.
"Ngoan lắm, Bùi Nhi."
Ôn như Ngọc nghe xong, khóe miệng cong lên, đi tới giữa nhà ngồi xuống. Mở ra thư tịch trước mặt, lại lần nữa nhìn về phía Vũ Văn Bùi, ánh mắt sắc bén, ánh mắt này không nên xuất hiện ở trên người thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi.
"Bùi Nhi, tiên sinh chỉ nói một lần về sau ngươi phải nhớ kỹ.
"Thiếu niên ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn Bùi, ánh mắt y ôn hòa, như ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống vạn vật dương giang, chiếu thẳng tắp vào nội tâm Vũ Văn Bùi. Rót vào một hạt giống hi vọng, chờ đợi một ngày kia, trưởng thành trở thành đại thụ che trời. x Sau khi dùng xong cơm trưa, trong thư phòng. Ôn Như Ngọc nhìn thoáng qua không trung ngoài cửa sổ, đối với đứa bé ngồi trước mặt mình nói:"Hôm nay thời tiết rất tốt, nghe nói tháng ba Ngự Hoa Viên hoa nở rất đẹp, Bùi Nhi có nguyện mang tiên sinh đi xem?
"Vũ Văn Bùi ngẩng đầu, nhìn tiên sinh ôn nhu nhìn chính mình, sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới gật đầu. Ôn Như Ngọc cười, đứng dậy kéo đứa bé chỉ lùn hơn mình một cái đầu, ngay sau đó đi ra khỏi cửa phòng, nói với Đông Nhi canh giữ bên ngoài:"Đông Nhi, đi theo chúng ta đến đây đi, nghe nói Ngự Hoa Viên hoa khai thực mỹ đấy."
Đông Nhi luôn luôn có tính tình hoạt bát, từ lúc tiến vào hoàng cung vẫn không có người cùng nhau chơi đùa. Chỉ mới nửa ngày thôi, đã nhàm chán đến hốt hoảng, chính là trong hoàng cung cậu chỉ là một thư đồng nho nhỏ không thể tùy ý đi lại.
Vừa nghe Ôn Như Ngọc nói muốn đi Ngự Hoa Viên, lập tức tung tăng đi đến đây, trên mặt treo nụ cười tươi rói, một đường nhảy một đường đi, đủ thấy tâm tình này đang rất vui vẻ cùng hưng phấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!