Chương 65: (Vô Đề)

Tối nay, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ thái giám tới tới lui lui, trong điện Ngọc Minh, lấy Đức phi dẫn đầu các tứ phi khác đều tụ tập tại đây, Vũ Văn Lãng Vũ Văn Nhạc trái phải đứng hầu bên cạnh, Vũ Văn đế nằm trên long sàn, các thái y trong Thái Y Viện đều tụ tập ở nơi này, hỏi khám bắt mạch.

Vũ Văn đế nhắm mắt hôn mê trên giường, thái y sau khi bắt mạch, đều lộ ra biểu tình thập phần kinh ngạc.

Sau khi Vũ Văn Hoằng bị đuổi ra hoàng thành, Vũ Văn Lãng liền thuận thế trở thành trưởng tử, hắn nhìn thái y mỗi người đều lộ ra biểu tình mê hoặc, nhíu mày lạnh lùng nói: "Phụ hoàng hôn mê thế kia, các ông nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều nhìn không ra bệnh ư?"

Các thái y già cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: "Bẩm Vương gia, thật sự không phải thần nhìn không ra, mà là từ mạch tượng chẩn đoán, bệ hạ cũng không quá đáng ngại, chỉ là mệt nhọc lười nhác cẩu thả thôi."

"Không quá đáng ngại? Kia vì sao phụ hoàng còn hôn mê bất tỉnh!" Vũ Văn Lãng cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thái y, biểu tình trên mặt vô cùng phẫn nộ.

"Này…… Thần không biết."

Các lão thái y hai mặt nhìn nhau, thật sự không hiểu vì sao, bọn họ làm nghề y nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu đụng tới mạch tượng như vậy, như thế nào cũng không rõ vì sao, "Có lẽ, bệ hạ chỉ là quá mệt mỏi, mới có thể ngủ rồi đi."

"Không biết! Không biết thì cứ khám cho đến khi nào biết mới thôi." Vũ Văn Lãng giận ngút trời, phất tay áo bỏ đi, bước đi tới trước mặt bàn tròn, ngồi ổn định rồi phẫn nộ đập tay lên bàn.

Vũ Văn Nhạc trước sau như một ôm cánh tay dựa vào một bên, khóe miệng hiện lên tia trào phúng nhếch miệng cười nhìn Vũ Văn Lãng diễn trò, trong lòng chỉ còn lại khinh thường.

Nhắm mắt lại, hắn dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, dù sao hắn biết, phụ hoàng hắn phúc lớn mạng lớn, không dễ chết được.

Diễn trong diễn, cục trong cục, ai là người nhập diễn, đến lúc đó tự nhiên sẽ thấy thôi.

Có điều, Vũ Văn Nhạc hiện tại càng thêm tò mò là, Vũ Văn Bùi đã đi nơi nào?

Cùng lúc đó, trong một chỗ núi giả ở hoa viên, Vũ Văn Bùi cùng Ninh Hi đứng thẳng mặt đối mặt, Vũ Văn Bùi mặt vô biểu tình nhìn khuôn mặt vẫn chưa thi phấn nhưng vẫn thanh tú mỹ lệ, trong lòng không dậy nổi nửa điểm gợn sóng.

"Vương gia, không biết Ôn công tử gần đây có tốt không?" Ninh Hi hơi rũ mi, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới chính mình, có chút bất an mở miệng hỏi.

Cô từ nhỏ ngưỡng mộ Ôn Như Ngọc, khi đó cô nghe nói Ôn phu nhân cố ý vì chính mình làm mai mối, vui vẻ đến mức vài đêm không thể ngủ được.

Nhưng mà, sau này khi nghe Ôn Như Ngọc cự tuyệt mối hôn nhân này, lúc ấy cô thật sự rất thương tâm, cô đã đem tư thái hạ xuống đến như thế này, không màng tình cảm nữ nhân không tiếc nói ra nguyện ý nói như vậy, chính là vẫn cứ bị cự tuyệt.

Cô lúc ấy cực kỳ tức giận, nhưng từ nhỏ cho đến lớn vẫn ái mộ đoạn tình cảm này không bởi vì việc này mà giảm bớt.

Hôm nay, cô sở dĩ đồng ý lời cha nói, nguyện ý vào cung, không vì cái gì khác, là vì muốn diện kiến cái người làm Ôn Như Ngọc không tiếc hết thảy sủng nịch —— Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi.

Cô như ý nguyện gặp được, có nghe Vũ Văn đế nói Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc ở bên nhau, kỳ thật suýt chút nữa cô đã mém té xỉu, nhưng là rất mau cô liền trở lại bình thường.

Cô còn nghĩ, nếu là nữ tử khác cùng Ôn Như Ngọc thành mối lương duyên này, cô mới có thể càng thêm ghen ghét bất kham đi, còn nếu là nam tử, như vậy cô còn có thể an ủi nói cho chính mình biết, không phải là cô không đủ ưu tú……

Cho nên, cô lấy hết can đảm, gọi lại Vũ Văn Bùi, rồi thời điểm cậu dừng lại bước chân, đem lời buột miệng muốn thốt ra đổi thành quan tâm hiện trạng Ôn Như Ngọc.

Vũ Văn Bùi nghe vậy, ánh mắt thay đổi, nhưng biểu tình vẫn chưa từng thay đổi tí nào, cậu suy nghĩ vừa chuyển, đã hiểu rõ nữ tử trước mặt là ai.

"Tiên sinh rất tốt.

"Nói xong bốn chữ này, Vũ Văn Bùi liền xoay người rời đi. Ninh Hi nghe xong, khóe miệng gợi lên mạt ý cười, cô nhìn bóng dáng Vũ Văn Bùi xoay người, hành lễ, hơi đề cao âm lượng, nói:"Dân nữ tạ ơn Vương gia."

Dừng một chút rồi nói tiếp: "Thỉnh Vương gia vì dân nữ nói với Ôn công tử một câu, hãy nói rằng dân nữ chúc phúc đến y.

"Vũ Văn Bùi bước chân không dừng lại, nhưng khi nghe Ninh Hi nói một câu cuối cùng, cậu hơi gật gật đầu, cậu không cần thiết phải nhìn đến nhưng cậu sẽ đem những lời này đưa tới tận y. …… Vũ Văn Bùi là đạp ánh trăng trở lại vương phủ, ánh trăng lạnh băng thê lương, chiếu lên trên người có một chút cô đơn. Cậu đi vào sân, thấy Tiểu Thần Tử cùng Đông Nhi canh giữ ở ngoài phòng, đang nhàm chán ngáp lên ngáp xuống. Mấp máy môi, Vũ Văn Bùi nói:"Đông Nhi, Tiểu Thần Tử, tiên sinh ngủ chưa?"

"Vương gia……" Tiểu Thần Tử thấy Vũ Văn Bùi trở về, đang định hành lễ thì bị Vũ Văn Bùi ý bảo không cần hành lễ.

"Tiên sinh ngủ chưa?"

Thấy Đông Nhi cùng Tiểu Thần Tử không trả lời, Vũ Văn Bùi hỏi lại.

"Công tử còn chưa ngủ." Nghe xong vấn đề, Đông Nhi mở miệng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!