Chương 63: (Vô Đề)

"Bổn vương vì sao phải gấp, Đức phi nương nương, không phải bà đã ở ngay trước mặt bổn vương sao?"

Đức phi nghe xong những lời này, nguyên bản thần sắc trên mặt đắc ý liền tan biến sạch sẽ, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, bà trừng mắt nhìn Vũ Văn Bùi, âm lượng tăng lớn quát lên nói: "Ngươi muốn làm cái gì!

"Luôn có một ít người, thời điểm nội tâm đã bắt đầu sợ hãi, luôn thích đề cao âm lượng chính mình. Khinh thường liếc mắt nhìn Đức phi, Vũ Văn Bùi nói:"Có điều đây chỉ là một thân chi đạo, còn trị một thân chi thân thôi."

Nói xong, cậu giơ lên tay phải, chẳng được bao lâu, vốn dĩ chính sảnh bốn phương tám hướng trống trải liền ùa tới một đám binh lính bận thường phục, tất nhiên đều là thân binh của Vũ Văn Bùi.

"Bắt lấy bà ta, dẫn đi trông coi cẩn thận."

Vũ Văn Bùi nhìn Đức phi, trong ánh mắt tỏa ra sát ý lạnh lẽo, cậu đi tới trước mặt Đức phi, cúi đầu mặt vô biểu tình nhìn bà, ngữ khí như mùa đông khắc nghiệt lạnh giá, có thể đem người đông thành băng đá, "Đức phi, tốt nhất bà nên cầu nguyện, tiên sinh bổn vương không bị thương tổn, nếu không bổn vương cũng không dám bảo đảm, thời điểm bà trở về, có bị tổn thương chút nào hay không?"

Ném xuống những lời này, Vũ Văn Bùi phất tay áo nhanh chóng rời đi, lưu lại chính sảnh Đức phi bị bọn lính bao lấy vây quanh, đôi tay bị quắp lại phía sau người.

Đức phi nhìn bóng dáng Vũ Văn Bùi ánh mắt phiếm lên từng tia ác độc, sao bà có thể sơ suất đến như vậy, bà đã bị thắng lợi ngay trước mắt làm mụ mị đầu óc, quên mất Vũ Văn Bùi cũng không phải là một đứa trẻ có thể cho bà tùy ý muốn nặn tròn bóp dẹp ra sao, mà là một con sói, một con sói hung ác, cho dù chỉ là một con non, cũng có thể uống máu ăn thịt tươi nuốt sống!

Một lần tính sai, khiến bà ngã xuống đáy vực, bà hận, bà rất hận……

……

Vũ Văn Bùi khoanh tay đứng thẳng trong sân, nhìn một vùng bầu trời tối đen, trên mặt thản nhiên không có chút biểu tình nào.

Nghe tiếng bước chân dần dần đi về chính mình, Vũ Văn Bùi mở miệng nói:

"Ôn thừa tướng, hiện tại phải làm như thế nào? Tiên sinh hiện vẫn chưa có tin tức, ta sợ tiên sinh……"

Đánh gãy lời Vũ Văn Bùi, Ôn Cát bình đạm nói: "Vương gia đừng lo lắng, nhất định sẽ nhanh có tin tức Như Ngọc thôi." Dừng một chút, Ôn Cát tiếp tục nói: "Vương gia hiện tại nên suy xét, là chuyện Đức phi nương nương cùng Nhị vương gia."

"Ôn thừa tướng cảm thấy, ta nên làm như thế nào?"

Vũ Văn Bùi khiêm tốn lãnh giáo.

"Vương gia cảm thấy nên như thế nào thì liền như thế ấy, vi thần không dám nhiều lời." Ôn Cát vân đạm phong khinh nói, ngữ khí cung cung kính kính.

"Phải không?

"Vũ Văn Bùi không nói, chỉ là đứng tại chỗ, trong mắt ngẫu nhiên còn hiện lên lo lắng cùng nóng vội. Ôn Cát trong lòng cũng hiểu được, Vũ Văn Bùi cùng Vũ Văn Lãng hai người vẫn còn phân tranh nhau, ai thắng ai thua hiện đã có manh mối, Vũ Văn Lãng thua là do mẫu phi hắn quá mức nóng vội, sắp thành lại bại. Rũ xuống mi mắt, Ôn Cát nói:"Lục vương gia, sắc trời đã tối, vi thần trước liền rời đi, nếu Vương gia có tin tức Như Ngọc, thỉnh phái người đến trong phủ vi thần báo một tiếng, để gia đình có thể yên tâm."

Hành lễ, Ôn Cát xoay người rời đi, bước chân không nhanh không chậm từ từ nhàn hạ.

Vũ Văn Bùi dường như có chút hiểu rõ, vì sao Ôn Cát có thể lên được vị trí này lại khiến Vũ Văn đế không nghi kỵ. Thân là quyền thần, chức cao quyền trọng, nếu như trộn lẫn bất cứ cái gì trong vòng quyền lực này, đều sẽ khiến cho hoàng đế phản cảm.

Nhưng là, Ôn Cát có thể đứng thẳng trong vòng trung lập, hoặc là nói duy nhất chỉ có mình ông trong phe phái trung lập, làm việc là làm hết sức, chuyện nào không liên quan đến chính mình sẽ không bao giờ nhúng tay vào đối với một thứ gì đó cũng chỉ là điểm đến tức ngăn, chưa bao giờ vượt rào qua lần nào.

Quay đầu, Vũ Văn Bùi nhìn bóng dáng Ôn Cát càng lúc càng xa, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, kỳ thật Ôn Cát đã hướng về cậu biểu lộ chính ông sẽ đứng về phía cậu không phải sao? Nếu không, ông căn bản sẽ không tiến đến đây, cũng không nhắc nhở cậu.

Thời gian chờ đợi, luôn dông dài đến thế, một đêm thật miên man.

Một đám người phái đi tìm tin tức Ôn Như Ngọc đã trở về, nhưng không ai có thể báo cho Vũ Văn Bùi cụ thể Ôn Như Ngọc bị đưa tới nơi nào.

Nhíu nhíu mày, Vũ Văn Bùi rốt cuộc không thể chờ nổi nữa.

Cậu đứng lên, hướng tới nơi giam giữ Đức phi mà đi.

Một ngày một đêm đã là cực hạn, Vũ Văn Bùi cảm thấy nếu cậu không thể nhìn thấy tiên sinh, nhất định sẽ phát điên, đến lúc đó sẽ làm ra sự tình gì, chính cậu cũng không thể đoán trước được.

Bước tới nơi giam giữ Đức phi, trước cửa có hai gã binh lính hướng về Vũ Văn Bùi hành lễ, sau khi nghe xong Vũ Văn Bùi phân phó, liền nghe lời mở cửa ra.

Nơi giam giữ Đức phi, là hình phòng duy nhất trong vương phủ. Nói là hình phòng, kỳ thật bên trong chưa bao giờ có phạm nhân đi vào bị phạt qua. Đức phi phi thường vinh hạnh, thành người đầu tiên bị giam giữ ở bên trong, có điều bà không cảm thấy vinh hạnh trước danh hiệu này đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!