Chương 62: (Vô Đề)

Thời điểm Vũ Văn Bùi trở về, Ôn Như Ngọc vừa lúc mới rời giường không lâu, lúc này đôi tay chống đầu, đôi mắt trợn tròn nhìn nhánh cây trụi lủi bên ngoài, mở rộng cửa phòng còn có thể nghênh diện từng cơn gió lạnh thổi tới, mang đến hơi thở bùn đất còn có chút mùi tanh.

Mưa suốt một đêm nay đã ngừng, chỉ là độ ấm càng thêm thấp, Ôn Như Ngọc cả khuôn mặt chôn bên trong áo lông chồn mềm mại, lông tơ thuần trắng phụ trợ làn da y, càng thêm trắng nõn sạch sẽ.

Đông Nhi đứng đối diện Ôn Như Ngọc lải nhải nói cái gì đó, thường thường còn dùng tay làm động tác, biểu tình sinh động nghiêm túc, Ôn Như Ngọc hiển nhiên cũng không có quá nghiêm túc nghe Đông Nhi nói, chỉ là động tác y ngẫu nhiên lắc đầu hoặc là gật đầu, biểu lộ y xác thật còn đang nghe.

Đông Nhi nói đến miệng khô lưỡi khô, lại phát hiện công tử nhà mình ánh mắt còn không thèm nhìn mình một cái, vừa định mở miệng oán giận một chút, liền thấy công tử nhà mình đôi mắt ngay lập tức sáng long lanh, vốn dĩ đang lười biếng tay chống lên mặt liền buông xuống, sau đó cả người đứng lên, nhìn thẳng chằm chằm về phía trước.

Theo tầm mắt công tử nhà mình, Đông Nhi quả nhiên thấy được Vũ Văn Bùi hướng tới bọn họ nghênh diện đi tới, hơi hơi than thở một chút, Đông Nhi cảm thấy công tử nhà mình, sớm đã không thuộc về mình.

Tuy rằng cậu chỉ là hạ nhân, nhưng cũng phát hiện công tử cùng Vũ Văn Bùi phát sinh mối quan hệ không còn là sư sinh nữa, dường như bọn họ mới chính là phu thê, hơn cả người yêu.

Kiến Nguyên dân phong cởi mở, Đông Nhi cũng từng xem qua hôn lễ hai gã nam tử, nhưng cậu không có nghĩ đến, công tử nhà mình thế mà cũng thích nam nhân.

Có điều cậu vẫn cảm thấy, công tử nhà mình là bị Vũ Văn Bùi bắt cóc, bằng không công tử rõ ràng ghét nhất chính là phân tranh quyền lực, nhưng chỉ bởi vì Vũ Văn Bùi mà trở thành ngoại lệ.

Lắc lắc đầu, Đông Nhi đem những suy nghĩ rối loạn trong óc ném toàn bộ ra ngoài, haizz cậu chỉ là hạ nhân, làm tốt bổn phận chính mình là đủ rồi, sự tình chủ tử cậu đoán mò làm gì cơ chứ.

Vũ Văn Bùi đạp nước mưa đi vào phòng, để lại một chuỗi dấu chân, cậu đi đến bên người Ôn Như Ngọc, thói quen tính cầm tay Ôn Như Ngọc, đem tay đặt vào trong lòng bàn tay chính mình.

"Đã trở lại rồi à, hôm nay đã xảy ra cái gì sao?

"Ôn Như Ngọc nhìn biểu tình cùng ánh mắt Vũ Văn Bùi, lập tức liền suy đoán ra hôm nay nhất định đã xảy ra sự tình gì. Vũ Văn Bùi vẫn như cũ đứng thẳng tại chỗ liếc mắt nhìn Đông Nhi một cái, Đông Nhi lập tức thức thời ngoan ngoãn đi ra ngoài, thuận tiện còn đóng lại cửa phòng. Trong phòng độ ấm dần chậm rãi dâng cao, tay Ôn Như Ngọc còn bị Vũ Văn Bùi nắm thật chặt chẽ, lòng bàn tay còn có chút đổ mồ hôi, y ngọ nguậy lại phát hiện đôi tay nắm chặt chính tay mình kia càng thêm dùng sức, có chút bất đắc dĩ nhìn qua Vũ Văn Bùi, nói:"Bùi Nhi, lòng bàn tay tiên sinh chảy mồ hôi rồi."

"Ừm, Bùi Nhi biết."

Ôn Như Ngọc: "……

"Cho nên, ngươi không muốn buông ra chứ gì. Vũ Văn Bùi dùng tay khác nhàn rỗi vì chính mình đổ một ly nước trà, rót vào cổ họng, yết hầu có chút khô khốc liền dễ chịu, trải qua một đêm mệt mỏi không ngủ, cậu mở miệng chỉ là ngữ khí có chút nghi hoặc. Cậu đôi mắt đen nhìn Ôn Như Ngọc, mở miệng nói ra chuyện tình phát sinh buổi lâm triều ngày hôm nay,"Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng phế đi Thái Tử."

"Hơn nữa, phụ hoàng vẫn chưa báo lý do xác thực."

Đúng vậy, cái gọi là "tâm tư nghĩa hẹp tâm địa độc ác" thực rõ ràng chính là lý do qua loa cho có, mà nguyên nhân chân chính, chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng Vũ Văn đế là minh bạch nhất.

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, không người nào biết, cũng không có chỗ tuần tra, Vũ Văn Bùi từng phái người thám thính qua, nhưng không hề ngoại lệ, không chút thu hoạch nào.

Chỉ sợ, đây là Vũ Văn đế cố tình hạ mệnh lệnh!

Ôn Như Ngọc nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, chỉ một đêm trôi qua, Thái Tử liền rơi đài? Tuy rằng lúc nhà Khương thị rơi đài cũng đã dự đoán được, chức vụ Thái Tử Vũ Văn Hoằng, sẽ không giữ lâu lắm đâu nhưng chỉ trong một đêm vì sao danh hiệu đã bị triệt tiêu?

Lại còn là trừng phạt biếm thành bình dân vĩnh viễn không được nhập vào hoàng thành.

Nhưng nếu nghĩ lại, bọn họ hà tất để ý tình hình hiện tại Vũ Văn Hoằng làm gì, Thái Tử rơi đài, Vũ Văn đế tất muốn một lần nữa lập Thái Tử, mà người được chọn, trừ Vũ Văn Bùi ra cũng chỉ có Vũ Văn Lãng.

Tuy rằng hai người đến tột cùng là ai có thể ngồi trên vị trí Thái Tử, vẫn còn phải chờ thương thảo, nhưng là chỉ cần một phần hai cơ hội này, vô luận có như thế nào bọn họ đều muốn mình nắm thật chặt cơ hội này.

Vũ Văn Lãng tuy rằng phía sau có gia tộc Đức phi chống lưng tọa trấn, nhưng mà đừng quên, Vũ Văn đế không hề vui mừng, đâu chỉ có một mình Hoàng Hậu lúc trước tham dự hại chết tam phi Địch Liễu, ông cũng rất là căm hận.

Huống chi, những năm gần đây Vũ Văn Bùi mũi nhọn vừa lộ ra, kiếm ra khỏi vỏ, làm ngạc nhiên rất nhiều văn võ đại thần, đương nhiên cũng khiến Vũ Văn đế thực sự vui sướng một phen.

Ôn Như Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, nhẹ giọng nói: "Bùi Nhi, kỳ thật đối với chúng ta mà nói, đây sẽ là một cơ hội tốt, Thái Tử rơi đài rồi đây sẽ lập Thái Tử mới, chỉ cần mấu chốt này gây một chút sự tình với Nhị vương gia, như vậy vị trí Thái Tử này, nhất định sẽ ở trên người ngươi."

"Tiên sinh là muốn Bùi Nhi, tiên hạ thủ vi cường?

"Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc hỏi. Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc cười,"Không phải vậy."

"Kia……"

"Bùi Nhi, ngươi phải biết rằng, trong cung sẽ có một ít người so với chúng ta càng thêm sốt ruột, chỉ cần chúng ta chọn thời điểm thích hợp phóng một mồi lửa, như vậy bọn họ sẽ chắc chắn làm ra sự tình mất đi lý trí. Bởi vì tình, ái, quyền lợi, dục vọng, mấy thứ này đều có thể mê hoặc nhân tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!