Chương 48: (Vô Đề)

Trong quân doanh, bên trong lều, Ôn Như Ngọc đi tới tới lui lui, một buổi tối này y không ngủ, lo lắng bộc lộ ra ngoài.

Từ thời gian trăng treo trên cao đến không trung tảng sáng, y vẫn luôn ngây ngốc ở bên trong trướng, mang theo tâm tư nôn nóng chờ đợi.

Trong trướng, trừ bỏ Ôn Như Ngọc còn có một trung lang tướng quân được Vũ Văn Bùi lưu lại trông coi doanh địa, Hồ Nghị.

Hồ Nghị thấy Ôn Như Ngọc dưới chân không ngừng tới tới lui lui, ở trước mặt hắn lắc lư qua lại, nhịn hồi lâu, rốt cuộc vẫn là mở miệng, "Ôn công tử, đừng đi tới đi lui nữa, ngươi cứ trước mặt lão tử lắc lư thế này, khiến ta cũng muốn nóng nảy lên."

Ôn Như Ngọc bị nói dưới chân liền ngừng lại, sau đó ánh mắt đầy ý xin lỗi nhìn về phía Hồ Nghị, "Xin lỗi, ta chính là quá lo lắng……"

Nhiều năm như vậy, tuy rằng Vũ Văn Bùi đã xem qua rất nhiều binh thư, cơ hồ bên trong Tàng Thư Các có sở hữu bao nhiêu thư tịch, nhưng là, cho dù nhìn, cũng chỉ có thư thượng lý luận mà thôi, cũng không có thực tiễn.

Mà lần đầu tiên thượng chiến chính là đối mặt địch nhân cường đại như thế, bảo y phải như thế nào có thể yên tâm tĩnh tâm chờ đợi hắn trở về chứ.

Hồ Nghị đương nhiên cũng nhìn ra được hai người Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi có cảm tình thâm hậu, cho nên nói cách khác một câu này thôi, cũng không phải ý tứ gì khác.

Trải qua Hồ Nghị mở lời, cuối cùng Ôn Như Ngọc an tĩnh ngồi xuống, tuy rằng thần sắc vẫn nôn nóng như cũ, nhưng không còn hành vi nóng nảy như lúc ban đầu.

Rốt cuộc, qua hơn nửa canh giờ sau, bọn họ nhận được tin tức tiền tuyến chiến thắng, binh lính phụng mệnh truyền lệnh bị Ôn Như Ngọc gọi lại, cẩn thận dò hỏi một phen chiến dịch lần này, lại bảo đảm Vũ Văn Bùi bình yên vô sự, y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lần chiến dịch này lấy ít thắng nhiều, Đột Quyết hai mươi vạn đại quân đại bại, hơn nữa tổn thất binh lính bên mình là số ít, thật sự rất đáng mừng!

Ôn Như Ngọc tuy rằng đã có thể lường trước lần thắng lợi này, lại không có nghĩ đến binh mã Đột Quyết thế nhưng không chịu được một cú như thế, thế mà hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, y nghĩ, chỉ cảm thấy điểm này quá mức khoa trương đi.

Có điều đây không phải là thời điểm tò mò, lúc này, nội tâm y đã sớm kích động cùng vui vẻ thay thế, hoàn hoàn toàn toàn, chỉ chứa có một người là Vũ Văn Bùi.

Đương nhiên, bên trong trung trướng, Hồ Nghị nghe xong lính liên lạc bẩm báo, cũng đã sớm hưng phấn đến cực điểm, chỉ hận chính mình không thể lên chiến trường chém giết quân địch, giết bọn họ không còn mảnh giáp, nghĩ lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối!

……

Đến buổi trưa, đại quân hồi doanh, Ôn Như Ngọc sớm đã đứng ở cửa quân doanh chờ đợi rất lâu, đôi tay y nắm chặt đặt trước ngực, mắt trông mong nhìn về hướng thật xa, hi vọng giây tiếp theo liền xuất hiện một lớp bụi thật dầy cả đại đội vui mừng trở về quân doanh.

Không phụ y sở vọng, đại khái chỉ mất một nén nhang, âm thanh tiếng vó ngựa lộc cộc đinh tai nhức óc, từ nơi xa, cát bay đá lăn, Ôn Như Ngọc thị lực rất tốt, liếc mắt một cái liền thấy được Vũ Văn Bùi dẫn đầu.

Hiển nhiên, Hồ Nghị đứng bên người y cũng thấy được, chỉ nghe hắn hô to một tiếng: "Đại quân hồi doanh, mau mở mộc lan ra."

Nói xong lời này, hắn kéo Ôn Như Ngọc hướng bên cạnh đi mấy mét, mới ngừng lại.

……

Trở lại quân doanh, việc đầu tiên Vũ Văn Bùi làm chính là xoay người xuống ngựa sau đó bước đi hướng đến Ôn Như Ngọc, vươn tay đem người ôm vào trong lòng ngực, ôm lấy thật chặt, cũng không màng vết máu trên người chính mình sẽ nhiễm hồng bạch y Ôn Như Ngọc, khí vị trên người chính mình sẽ làm Ôn Như Ngọc cảm thấy không thoải mái.

"Tiên sinh, Bùi Nhi bình an đã trở lại.

"Cậu tới gần bên tai Ôn Như Ngọc, nhẹ nhàng, ôn nhu mở miệng. Nghe thấy một tiếng này, tâm Ôn Như Ngọc mới xem như chân chính quay về vị trí ban đầu, y dùng sức vỗ vỗ lưng Vũ Văn Bùi, vui mừng lại cao hứng nói:"Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.

"Thân ở quân doanh, bí mật khó có thể giữ nếu nhiều người biết, Vũ Văn Bùi tuy rằng trong lòng thực muốn cứ như vậy ôm lấy đến thiên hoang địa lão, nhưng cậu vẫn phải nắm chặt cánh tay, buông ra Ôn Như Ngọc. Cúi đầu nhìn qua bạch y tiên sinh nhà mình bị chính mình cọ có chút bẩn, sờ sờ đầu, hơi ngốc nghếch mở miệng:"Tiên sinh, Bùi Nhi quá mức kích động, quên mất trên người mình đang dơ bẩn, còn đem quần áo tiên sinh làm dơ rồi."

Ôn Như Ngọc liếc mắt nhìn Vũ Văn Bùi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh thân mật điểm lên chóp mũi cậu ôn thanh nói: "Ngươi đó."

"Hi hi." Toét miệng ngây ngô cười.

Nụ cười này, thiếu chút nữa khiến các tướng lĩnh sợ tới mức xém cắn đầu lưỡi mình, miệng há to đến nỗi đã có thể nhét vào một quả trứng gà, cằm muốn rớt xuống mặt đất ——

—— bọn họ không phải trở về phương thức không đúng đi, bằng không như thế nào lại nhìn ra được nụ cười ngây ngô khờ dại từ khuôn mặt Lục vương gia chứ!

Diệp Quân sớm đã thấy nhiều không trách, cho nên chỉ nhìn thoáng qua, sau đó xoay người trở về doanh trướng của mình, một thân mùi máu tươi này, quá khó chịu, hắn muốn trước đi tắm rửa một cái, sau đó còn phải viết tấu sớ trình lên hoàng thành đưa lên tin mừng đại thắng.

Theo Diệp Quân rời đi, các tướng lĩnh tốp năm tốp ba đều rời đi, hương vị trên người, cũng xác thật chịu không nổi, vẫn là trước đi về đổi một thân quần áo tắm rửa sạch sẽ thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!