"Bùi Nhi, ngươi đã nghĩ ra mưu kế gì để đối phó quân địch rồi sao? Đừng nên trì hoãn thời gian quá dài, chỉ sợ tình hình bên ta sẽ càng thêm bị động, huống chi, tính đến thời điểm này, Đột Quyết đã án binh bất động vượt qua hơn nửa tháng nay, chỉ sợ đang có âm mưu, không thể không phòng bị."
Thừa dịp Vũ Văn Bùi giúp y lau tóc, Ôn Như Ngọc mở miệng, phân tích một chút tình huống.
"Bùi Nhi tính, đốt lương thảo." Động tác trên tay không đình chỉ, vẫn tiếp tục lau tóc, Vũ Văn Bùi từ từ kể ra, đem kế hoạch của chính mình không hề giữ lại toàn bộ nói cho Ôn Như Ngọc nghe.
"Nếu là nói trực tiếp nghênh chiến, quân ta so với quân địch rõ ràng yếu thế hơn, cho nên chỉ có thể dùng một ít tiểu xảo, dù sao quân địch cũng là người, đều phải ăn cơm, nếu quân ta có thể thuận lợi đốt lương thảo của bọn họ, binh lính quân địch nhất định sẽ đại loạn, chúng ta nhân cơ hội này, nhất định có thể một kích công phá bọn họ, đem bọn họ đuổi ra Biên Thành."
Không màng đầu tóc mình còn ở trên tay người phía sau, Ôn Như Ngọc quay đầu, nhìn Vũ Văn Bùi, hỏi, "Xem ra, ngươi sớm đã có ý tưởng này, như vậy Bùi Nhi, nhiệm vụ này, ngươi muốn cho ai đi chấp hành?"
"Từ Thành.
"Cúi đầu nhìn tiên sinh nhà mình, Vũ Văn Bùi hộc ra một cái tên. Ngược lại là Ôn Như Ngọc nghi hoặc,"Vì sao chọn hắn?"
"Các tướng lãnh so với Chung Lí cùng Từ Thành mà nói, Chung Lí quá mức nóng nảy, mà Từ Thành tương đối trầm ổn, cho nên nhiệm vụ này, chỉ có hắn mới thích hợp."
Nghe đến đó, Ôn Như Ngọc đã hiểu được toàn bộ, đơn giản cũng không nói chuyện nữa, trong doanh trướng, khoảng thời gian ngắn này trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
X
Ngày hôm sau, bên trong trung trướng, Vũ Văn Bùi nói ra ý nghĩ của chính mình, các tướng lãnh sôi nổi bắt đầu thảo luận, cuối cùng nhất trí cho rằng kế sách này thực tốt.
Kế sách này nếu thành công mà nói, khẳng định chỉ trong một lần có thể diệt sĩ khí quân địch, hơn nữa, hai mươi vạn đại quân mất đi lương thảo, không thể kịp thời tiếp viện, chỉ đành phải lui lại, kết quả cuối cùng chính là, cho dù bọn họ không tấn công, quân địch sẽ ngoan ngoãn đem Biên Thành giao cho bọn hắn.
Chính là kế sách tốt thì tốt thật, muốn phái ai đi làm chuyện này lại làm các vị tướng lãnh khó khăn.
Chung Lí trong lòng ôm lấy tâm tư, hắn rất muốn ôm lấy nhiệm vụ lần này, hắn đã sớm muốn cho đại binh Đột Quyết kiêu ngạo một lần đại phản kích, cơ hội tốt như vậy như thế nào hắn có thể bỏ qua cho được.
Vì thế hắn chủ động xin ra trận, liền đứng dậy, "Vương gia, mạt tướng nguyện ý lẻn vào địch doanh, hoàn thành nhiệm vụ lần này."
Vũ Văn Bùi lại chỉ nhìn hắn một lần, tiếp đó đem ánh mắt dừng lại ở trên người Từ Thành, làm lơ thỉnh nguyện vừa rồi của Chung Lí, trực tiếp mở miệng hỏi: "Từ Thành, lần này nhiệm vụ giao phó cho ngươi, ngươi có viên mãn hoàn thành không?"
Từ Thành không nghĩ tới Vũ Văn Bùi sẽ đem nhiệm vụ giao cho mình, lập tức liền quỳ xuống, vô cùng trịnh trọng trả lời, "Mạt tướng nhất định không phụ sở vọng Vương gia."
Vũ Văn Bùi nghe xong gật gật đầu, "Tốt, ngươi đi xuống chuẩn bị, chờ đến đêm khuya thanh vắng, liền xuất phát, ta sẽ suất lĩnh đại quân ở khoảng cách địch quân trăm dặm chờ đợi, một khi ngươi thành công, chúng ta liền nhất cử công phá bọn họ!"
Từ Thành gật đầu, sau đó xoay người bước ra doanh trướng.
Chung Lí hâm mộ ghen tị nhìn bóng dáng Từ Thành, chính mình đứng nguyên tại chỗ không cam nguyện về lại vị trí của mình, ngồi xuống, đôi mắt trợn trừng lên, cả khuôn mặt vô biểu tình.
Kế tiếp, Vũ Văn Bùi cẩn thận an bài đội ngũ tân quân buổi tối, bố trí tốt các lộ binh lính lác gác yếu địa, suốt một canh giờ sau, trận đàm luận này mới kết thúc.
Kế tiếp, bọn họ chỉ cần chờ đợi, Từ Thành bên kia truyền đến tin tức tốt, là được.
……
Trong bóng đêm vùng biên cương, chân trời treo ánh trăng cô độc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống mặt đất, cảnh sắc có vẻ có chút thê lương.
Ôn Như Ngọc tự mình vì Vũ Văn Bùi mặc vào áo giáp đội mũ giáp lên, nhìn thiếu niên anh tuấn đứng ở trước mặt mình, xoa xoa ấn đường, ngữ khí bao hàm lo lắng, nói: "Bùi Nhi, trận này, cho dù bởi vì lương thảo nhiễu quân tâm địch, cũng nhất định sẽ là một trận đánh ác liệt, ngươi ngàn vạn lần nhớ lấy phải cẩn thận, tiên sinh ở chỗ này chờ ngươi chiến thắng trở về."
Chạm lên khuôn mặt Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi ôn nhu nhìn y, "Tiên sinh, Bùi Nhi nhất định sẽ bình an trở về." Nói tới đây, cậu cúi người dựa vào bên tai Ôn Như Ngọc ôn nhu nhẹ giọng nói: "Bởi vì, Bùi Nhi còn phải trở về, chờ đợi đáp án từ tiên sinh."
Sắc mặt Ôn Như Ngọc đỏ lên, nhẹ nhàng cười, Vũ Văn Bùi soái khí xoay người lên ngựa, Chung Lí một bên sớm đã chờ đợi hồi lâu thấy hai người nói xong, hắn lớn giọng hô: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, xuất phát ——"
Tiếng la từ đám lính, tiếng trống, tiếng kèn…… Các loại âm thanh đan chéo tạo nên một khúc nhạc lẫy lừng vô cùng xuất chiến.
……
Mà bên kia, Từ Thành mang theo mấy binh lính tay chân lanh lẹ đã thành công thâm nhập địch doanh, thừa dịp núp trong bóng bêm, bọn họ cả người một thân hắc y, tránh thoát vài binh lính tuần tra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!