Chương 43: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, đại quân chính quân xuất phát trước, Vũ Văn đế lưu loát ủng hộ sĩ khí các tướng sĩ một phen, cả một đám lính giống như được tiêm máu gà, sau đó, đại quân xuất phát. Lúc này đây, Ôn Như Ngọc vẫn như cũ ngồi xe ngựa, Vũ Văn Bùi cưỡi ngựa đi ở bên thành xe ngựa.

Thời gian bọn họ ở trên đường gần một tháng, mới chạy tới Giang Thành.

Lúc này, biên cảnh đã sớm tiến vào mùa đông, độ ấm rất thấp, sớm vào mấy ngày trước, Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Bùi đưa lò sưởi tay cùng một kiện áo choàng lông chồn, hơn nữa còn bảo quân y vì y mỗi ngày ngao chế chén thuốc, bảo hộ thân thể y không bị phong hàn xâm nhập.

Ôn Như Ngọc yên lặng tiếp nhận Vũ Văn Bùi quan tâm cùng yêu thương, trong lòng tuy rằng thực ấm áp, chỉ là, y chỉ có thể đem tâm tình này giấu ở trong lòng……

Vũ Văn Bùi cũng không miễn cưỡng Ôn Như Ngọc, cậu chỉ là vẫn luôn săn sóc, quan tâm, cậu tin tưởng, tiên sinh mình, một ngày nào đó sẽ bị cậu công phá trái tim.

—— bởi vì, tiên sinh cậu, là người thiện lương cùng mềm lòng…… Huống chi, cậu vẫn luôn biết, tiên sinh cậu, đối với mình cũng có tình……

……

Đại quân khởi hành trong tiết trời giá rét tiến tới Giang Thành, lúc này binh lính trong Giang Thành đã là cường cung chi nỏ, nếu đại quân còn tấn công nữa, có lẽ không bao lâu, bọn họ sẽ lại một lần nữa bị bắt dời đi, từ bỏ Giang Thành.

Khi tướng quân Khương Thủ ở trong phủ nghe được hạ nhân tới báo viện quân đến, ông vội vàng đứng lên đi nhanh tới thành lâu.

Từ trên cao nhìn xuống phía dưới.

Chính là, khi ông nhìn thấy người dẫn đầu, trong lòng lại bỗng dưng dâng lên rất nhiều bất an……

Người tới, chính là Vũ Văn Bùi cùng Diệp Quân.

Trong lòng ông tựa hồ cũng minh bạch suy nghĩ của Vũ Văn đế, Vũ Văn đế chỉ sợ đã, không thể dung túng ông.

Ông đứng ở thành lâu phía trên từ trên nhìn xuống Vũ Văn Bùi, trong ánh mắt gió nổi mây phun, hai tay đặt tại bên người nắm lại chặt chẽ, cuối cùng, ông cũng chỉ có thể nhắm mắt bảo binh lính thủ thành mở cửa thành ra ——

Vũ Văn Bùi ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua Khương Thủ đứng phía trên thành lâu, tiếp đó cưỡi ngựa dẫn đầu tiến vào Giang Thành, đại quân phía sau được dẫn dắt đi trước đóng quân ở doanh địa.

Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc vẫn chưa trụ vào phủ tướng quân, mà là cùng Diệp Quân cùng các binh lính khác, ở tại trong doanh trướng, đây chính là do cậu yêu cầu, quân tâm sở hướng, là chuẩn bị cùng quân nhân đánh giặc.

Ở chỗ này, đầu tiên cậu là một tướng quân, tiếp đó mới là Vương gia.

Cậu là tướng quân, đáng lý phải cùng binh lính cùng ăn cùng ở với nhau, có như vậy, mới có thể trong thời gian ngắn nhất, thu nạp quân tâm, vì cậu sở dụng.

……

Trong doanh địa Giang Thành không xa có một dải đất bằng trống trải còn chỗ trống, bên ngoài là cây cối cao to vây cả cánh rừng. Trong doanh địa, từng hàng doanh trướng sắp hàng chỉnh tề, binh lính tuần tra trong doanh trướng thường xuyên đi qua đi lại.

Đơn giản thu thập doanh trướng bọn họ một chút, Vũ Văn Bùi liền mang theo Ôn Như Ngọc đi tới doanh trướng nơi các Đại tướng quân thảo luận, thời điểm bọn họ tiến vào, các tướng lĩnh khắp nơi đều đã đến đông đủ.

Thấy Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc tiến vào, bọn họ đồng thời đem ánh mắt chuyển hướng nhìn hai người tiến vào.

Thiếu niên đi ở đằng trước mặt vô biểu tình, đôi mắt đen nhánh lại lập lòe quang mang sắc bén, mà thanh niên đi phía sau thiếu niên, trên mặt y treo nụ cười ôn hòa, cả người thoạt nhìn như tắm mình trong gió xuân ấm áp, ánh mắt y như chân chính đang cười, hơi hơi cong lên, làm cho người khác không thể dời đi đôi mắt ——

Hai người như vậy, ở trong một đám tướng lãnh không hiểu học đòi văn vẻ, nhưng thật ra lại có vẻ rất là đột ngột.

"Vương gia, Ôn công tử.

"Diệp Quân nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở các vị tướng lãnh, lôi suy nghĩ bọn họ trở lại sớm đã thất thần. Diệp Quân vừa lên tiếng, vô số các tướng lĩnh cả đời chinh chiến sợ ngây người, bọn họ đều là hán tử cao lớn thô kệch, lại không có nghĩ đến hai người tiến vào, đó chính là Lục hoàng tử cùng Ôn Như Ngọc. Sau khi phản ứng lại, cả đám sôi nổi hướng Vũ Văn Bùi hành lễ,"Tham kiến Vương gia."

"Tất cả mọi người đều miễn lễ đi." Nói xong không đợi mọi người đứng dậy liền dẫn đầu đi lên vị trí phía trên ngồi xuống, ánh mắt thanh minh nói: "Các ngươi ai tới nói cho ta, hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào, quân ta còn dư lại bao nhiêu người cùng với số nhân mã địch quân."

Vũ Văn Bùi không dùng xưng hô " bổn vương ", mà là dùng ta, vô hình kéo mọi người xích lại gần nhau hơn.

Bên trong có một tướng lãnh nhiều tuổi nhất đứng dậy, hướng Vũ Văn Bùi báo cáo nhân số binh lính bên ta cùng với binh lính nhân số địch quân phân tích hình thức một phen, lúc sau, mới lui xuống.

Hiện tại tổng kết một câu chính là địch cường ta nhược, hơn nữa hiện giờ thời tiết đối binh mã Đột Quyết mà nói càng thêm hữu lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!