Châu Thành, trên xe ngựa.
Ôn Như Ngọc một bên đùa giỡn Tiểu Bình An mắt tròn xoe thanh triệt một bên nói với Vũ Văn Bùi: "Bùi Nhi, tiên sinh trước muốn về phủ Thừa Tướng một chuyến, ngươi về cung trước có được không?"
Nghe xong Ôn Như Ngọc nói, Vũ Văn Bùi gật gật đầu lúc sau lại lắc lắc đầu, cậu biết nguyên nhân Ôn Như Ngọc muốn về phủ Thừa Tướng, "Tiên sinh, Bùi Nhi cùng đi với ngươi."
Vũ Văn Bùi thản ngôn mở miệng, cậu đã sớm muốn đi một chuyến đến phủ Thừa Tướng, tiên sinh đã từng trụ ở địa phương đó, cậu thật sự rất tò mò.
"Chính là, Bùi Nhi, Hoàng Thượng thập phần kiêng kị hoàng tử cùng đại thần lui tới quá nhiều……
"Cau mày, Ôn Như Ngọc nhắc nhở Vũ Văn Bùi. Khóe môi cong lên, Vũ Văn Bùi nở nụ cười, tươi cười như vậy hòa tan đi đường cong cứng rắn khiến khuôn mặt quá mức lãng ngạch, trở nên vô cùng nhu hòa, cả người tản ra hơi thở phúc hậu và vô hại,"Tiên sinh, chuyện này Bùi Nhi hiểu được, nhưng là Bùi Nhi cùng đi với tiên sinh muốn nhìn thấy phụ thân tiên sinh một chút, chắc không đến mức làm khó đi?"
Bị thiếu niên trước mắt bỗng nhiên cười lên khiến Ôn Như Ngọc cứng đờ trong nháy mắt, ánh mắt có chút không được tự nhiên nhìn về phía khác, tâm y tựa hồ lại một lần rung động lên, y không hiểu, mỗi lần nhìn thiếu niên trước mắt lộ ra tươi cười như thế, tâm y, luôn nhảy lên quy luật không nên xuất hiện ——
"Một khi đã như vậy, bên kia cùng đi đi."
Vũ Văn Bùi lại một lần nữa thành công làm Ôn Như Ngọc thỏa hiệp, ánh mắt đều chứa đầy ý cười, tiên sinh nhà hắn ấy à, mỗi lần sẽ là người dẫn đầu thỏa hiệp đi.
Ôn Như Ngọc có chút bực mình phiết mặt qua không thèm nhìn Vũ Văn Bùi nở nụ cười sáng lạn, y không hiểu, vì cái gì học trò y luôn có thể bắt lấy chính mình uy hiếp, sau đó thành công làm y thỏa hiệp.
—— tóm lại là, y nhiều lần đều xem nhẹ chính mình, đối với học trò ba năm ở chung này đã là trình độ sủng nịch có thừa.
……
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Thừa Tướng, vén màn xe lên, y nhìn phía trước mặt phủ Thừa Tướng lộ ra uy nghiêm trang túc, đáy mắt hiện lên tưởng niệm nhàn nhạt, y phụng chỉ tiến cung, đã là ba năm chưa trở về nhà.
Nhảy xuống xe ngựa, Ôn Như Ngọc đang muốn tiến lên gõ cửa thị vệ phất phất tay ý bảo đối phương lui về phía sau, sau đó chính mình đi lên, tự mình gõ lên đại môn hồng sơn, đáy mắt có tia chớp động mạc danh.
—— thân thể đối với cái nơi gọi là nhà này, có bản năng ỷ lại cùng hoài niệm nha.
Vũ Văn Bùi đứng ở phía sau Ôn Như Ngọc, cậu nhìn Ôn Như Ngọc tự mình gõ cửa, nhìn y cúi đầu suy nghĩ sâu xa…… Cậu nghĩ, chính mình tựa hồ đã bỏ qua tiên sinh đối với người nhà có tưởng niệm.
Rốt cục, tiên sinh vào cung đã ba năm, lại không thấy qua người nhà lần nào.
Đang lúc suy nghĩ, cửa mở ra, hạ nhân dò đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Ôn Như Ngọc, hai mắt trợn trừng, nói chuyện có chút run rẩy: "Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đã trở lại ——
"Tiếp đó, cửa rất nhanh liền mở ra, cung nghênh Ôn Như Ngọc vào cửa, khi nhìn đến Ôn Như Ngọc trong lòng ngực còn ôm một đứa trẻ con, hắn nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ tiểu thiếu gia đã đón dâu? Ôn Như Ngọc đối với hạ nhân giới thiệu nói,"Vị này chính là Lục hoàng tử, còn không nhanh hành lễ.
"Lễ không thể bỏ, tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng sẽ khiến cho người có tâm khi đi qua đây sẽ lấy chủ đề này làm đề tài, cho nên, Ôn Như Ngọc cần thiết phải bảo đảm không lưu lại bất luận đầu đề câu chuyện về sau. Hiển nhiên, Vũ Văn Bùi hiểu cách làm lần này của Ôn Như Ngọc là vì sao, cho nên mặt cậu vô biểu tình, ánh mắt cũng là nhàn nhạt, cả người tản ra loại sinh ra đã có sẵn tôn quý. Hạ nhân vừa nghe xong, lập tức quỳ xuống hành lễ cung kính nói:"Nô tài tham kiến Lục điện hạ, Lục điện hạ vạn an."
Nhàn nhạt liếc mắt quét xuống mọi người đang quỳ xuống, nói: "Miễn lễ.
"Bọn hạ nhân lúc này mới đứng lên, rồi sau đó quản gia vừa mới đến liếc mắt ý bảo một hạ nhân, bảo hắn đi thỉnh Thừa Tướng cùng phu nhân tới đây, hạ nhân cũng linh động, thu được ánh mắt lập tức liền chạy chậm đi. Vũ Văn Bùi được nghênh vào phòng khách, Ôn Như Ngọc tự nhiên cũng theo đi vào, tốt xấu, đây cũng là nhà mình không phải sao? …… Ôn phu nhân đang ở nội thất nghe nói Ôn Như Ngọc đã trở lại, lập tức đứng lên đi tới phòng khách, một khắc kia khi nhìn đến Ôn Như Ngọc, nước mắt rơi xuống dưới,"Như Ngọc, nhanh lại đây cho mẹ nhìn con một chút, con có khỏe không?"
Tiếp đó lại thấy phía sau lưng y có đứa trẻ con, hỏi: "Đây là……"
Ôn Như Ngọc đối với Ôn phu nhân lộ ra tươi cười ôn hòa, cất tiếng nói: "Mẹ, vị này chính là Lục hoàng tử." Ôn phu nhân là người thập phần thông thấu nhân nhi, bà nghe xong lời con mình nói, liền dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi một chút nước mắt, sau đó lộ ra nụ cười khéo léo, đối với Vũ Văn Bùi cung kính hành lễ nói: "Thiếp thân bái kiến Lục điện hạ, Lục điện hạ vạn an."
Vũ Văn Bùi vội vàng nâng dậy Ôn phu nhân, "Phu nhân không cần hành lễ, phu nhân là mẫu thân tiên sinh, đó xem như là trưởng bối Bùi Nhi."
Lúc này, Ôn Cát nghe được hạ nhân hội báo vội vàng tới đây, thấy Vũ Văn Bùi đang muốn hành lễ, liền bị Vũ Văn Bùi hư đỡ một phen từ bỏ, "Thừa Tướng không cần đa lễ."
"Tạ ơn Lục điện hạ.
"Tuy rằng Vũ Văn Bùi không cần ông hành lễ, nhưng Ôn Cát cũng là một người cẩn thận, quân thần chi lễ này, vẫn là phải làm đủ mới được. Lúc sau, Ôn Cát lại phân phó hạ nhân dâng trà điểm tâm ngọt lên, đối với tiểu nhi tử đứng ở một bên gật gật đầu, ánh mắt trên mặt lộ ra một tia quan tâm,"Trong ba năm này, con có ổn không?"
Ôn Như Ngọc có thể cảm nhận được, Ôn Cát quan tâm cùng lo lắng, y cười, nói: "Như Ngọc hết thảy đều ổn."
Ôn Cát nghe xong, gật gật đầu, ông thực vừa lòng tiểu nhi tử này, tạm thời không nói y dạy ra một tiểu hoàng tử thật tốt, chỉ cần một chút tiểu tốt nhỏ này thôi đều gãi đúng chỗ ngứa, cũng đáng để ông tán dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!