Thật vất vả, lại nửa canh giờ trôi qua, Ôn Như Ngọc lúc này thời thời khắc khắc tính thời gian, mắt thấy thời gian tới rồi, y sớm đi tới bên người Vũ Văn Bùi.
Diệp Quân cũng không tán đồng Ôn Như Ngọc lần này cho lắm, hắn cho rằng nghiêm sư xuất cao đồ, nhưng là đối với Ôn Như Ngọc, hắn cũng không biết lựa lời nói thế nào.
Thời gian rốt cục tới rồi, bên tai vang lên thanh âm Diệp Quân, Vũ Văn Bùi cả người nặng nề trước mắt tối sầm, ngưỡng mặt ngã xuống, vừa lúc ngã xuống vào trong lòng ngực Ôn Như Ngọc thiếu chút nữa khiến Ôn Như Ngọc giật mình cùng nhau ngã trên mặt đất, may mắn thay, Diệp Quân nhanh một bước kéo lại tay Vũ Văn Bùi.
Nhìn hài tử đã ngất xỉu đi, Ôn Như Ngọc ôn nhu lau mồ hôi trên trán, nhu hòa nói nhỏ: "Thế nào lại cố chấp đến như vậy……"
Vũ Văn Bùi không có chút phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt, môi đã huyết nhục mơ hồ, thở dài một hơi, Ôn Như Ngọc nói với Diệp Quân: "Diệp huynh, giúp ta với, đem đứa nhỏ này đưa tới chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút đi.
"Diệp Quân không có trả lời, chỉ làm động tác bế Vũ Văn Bùi đã ngất xỉu đi đến cung bọn họ để nghỉ ngơi. …… Thời điểm Vũ Văn Bùi tỉnh lại, đã là một canh giờ sau. Lúc này, đã tới giờ buổi trưa."Tiên sinh……" Có chút hoang mang nhìn căn phòng trống trải, Vũ Văn Bùi kêu, nguyên bản âm đồng thanh thúy trở nên ma sát khàn khàn khó nghe.
"Tiên sinh ở đây."
Cầm tay Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc thanh âm ôn hòa vang lên, đứng dậy, đem thân thể đặt trước người y, một tay nhàn rỗi khác nửa đỡ thân người trên giường ngồi dậy.
"Tới, Bùi Nhi uống nước."
Lấy nước trên tay Ôn Như Ngọc, mới vừa đụng tới môi liền đau " tê
"một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm một chút, cảm giác được hương vị huyết tinh, Vũ Văn Bùi lúc này mới nhớ tới, thời điểm lúc trước cậu sắp kiên trì không nổi, đã dùng hàm răng gắt gao cắn môi mình…… Nắm chặt nắm tay, ánh mắt Vũ Văn Bùi phát ra tia tín niệm không rời, cậu tuyệt đối, sẽ không bị đánh bại —— Hung hăng uống một hớp nước lớn, yết hầu mới hơi thoải mái một chút, lại nghỉ ngơi một lúc, Vũ Văn Bùi liền từ trên giường xuống dưới."Bùi Nhi, đừng nhúc nhích, ngươi cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát." Ôn Như Ngọc đè lại Vũ Văn Bùi thân thể muốn xuống giường, cau mày có chút nghiêm khắc mở miệng, ánh mắt y dừng trên người đối phương, "Bùi Nhi, ta biết ngươi muốn chứng minh ngươi sẽ không bị đánh bại, lòng tự trọng của ngươi không cho phép ngươi hiện tại liền ngã xuống, nhưng ngươi đã đạt tới giới hạn rồi, tiên sinh không cho phép ngươi tiếp tục hoạt động nữa!"
"Không, tiên sinh, Bùi Nhi sẽ không từ bỏ. Bùi Nhi biết chính mình còn có thể, sư phó bố trí nhiệm vụ cho Bùi Nhi nhưng Bùi Nhi còn chưa có hoàn thành." Nói xong liền đẩy Ôn Như Ngọc muốn đứng lên.
"Vũ Văn Bùi!!"
Ôn Như Ngọc lần đầu tiên lạnh giọng kêu tên Vũ Văn Bùi.
Vũ Văn Bùi đồng dạng quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt quật cường lại không có chút từ bỏ kiên trì, hai người cứ giằng co như vậy, thẳng đến khi, bên ngoài các học trò huấn luyện từng tốp năm tốp ba rời đi, một lúc sau luyện võ trường đã không còn ai, Ôn Như Ngọc là người đầu tiên thỏa hiệp.
Diệp Quân đi vào phòng nghỉ, nhìn qua Vũ Văn Bùi đã tỉnh lại, ngữ khí đông cứng nói: "Ngươi còn có mười vòng chưa chạy, thất thần làm gì, còn không nhanh lên đi ——"
Lúc này, Vũ Văn Bùi mới nở nụ cười với Ôn Như Ngọc, thật sáng lạn, thật thiệt tình, "Tiên sinh, Bùi Nhi đi trước hoàn thành nhiệm vụ công đạo sư phó đã đề ra."
Nhẹ nhàng đẩy ra tay Ôn Như Ngọc đè lại thân thể chính mình, Vũ Văn Bùi đứng lên hai chân còn đang run rẩy, nhưng mà cậu cắn răng, kiên trì đi ra khỏi phòng nghỉ đi tới luyện võ trường.
Ôn Như Ngọc không yên tâm đuổi theo, đứng một chỗ cách Vũ Văn Bùi không xa nhìn…… Y nhìn ánh mặt trời nóng bỏng ngay giữa trưa chiếu xuống, học trò mình đổ một thân mồ hôi như mưa chạy vội, cậu chạy rất chậm, cơ hồ so với đi cũng không sai biệt lắm, nhưng cậu vẫn luôn không dừng lại, tuy rằng sắc mặt đã trắng bệch, bộ dáng như sắp té xỉu……
Một vòng, hai vòng, ba vòng…… Bảy vòng, tám vòng…… Mười vòng!
Rốt cục cũng chạy xong rồi, trong nháy mắt kia, Ôn Như Ngọc dường như thấy được ngay giữa sân trống trải mùa hạ, cả người Vũ Văn Bùi dường như phát sáng lấp lánh.
Lúc này, Diệp Quân vẫn luôn quan khán toàn bộ hành trình trên mặt băng sơn vạn năm bất động, cũng lộ ra vẻ tươi cười, hắn nói với Ôn Như Ngọc:
"Lục hoàng tử, thật là một người hiếm có a. Hắn có nghị lực, bền lòng, kiên trì cùng dũng khí, thật là đại tài, tương lai tất thành châu báu."
Không khống chế được kích động, Ôn Như Ngọc biết, hôm nay và về sau, Bùi Nhi của y, sẽ càng có nhiều người nhìn nhận. Nhìn Vũ Văn Bùi chậm rãi đứng lên hướng đến chính mình đi tới, Ôn Như Ngọc nở nụ cười thật tươi.
Y nghĩ, hôm nay mình thật sự đã đi đúng hướng rồi ——
X
Buổi tối, trong Cảnh Nhân Cung, phòng Lục hoàng tử.
Ôn Như Ngọc cầm thuốc trị thương thượng dược Vũ Văn Bùi, nhìn cánh tay nhỏ bé chi chít các vết thương nhỏ, lông mày y không tự giác nhíu lại.
"Đông Nhi, ngươi đi đổi chậu nước ấm tới đây.
"Đông Nhi gật đầu, sau đó chạy chậm đi ra bên ngoài đổi nước, ở trong phòng, chỉ còn lại có Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi. Động tác y thật nhẹ, nhưng khó tránh khỏi thời điểm chạm vào Vũ Văn Bùi vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, hơn nữa chân bây giờ đã không còn sức lực, mềm như bông. Nhẹ gõ lên đầu Vũ Văn Bùi, Ôn Như Ngọc nhẹ giọng trách cứ:"Như thế nào, hiện tại mới biết khó chịu đi, ai bảo ngươi cậy mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!