Nghe Vũ Văn Bùi đem hết chuyện xưa kể ra, Ôn Như Ngọc thổn thức không thôi, y cảm thấy âm mưu này rõ ràng thập phần dễ hiểu, Vũ Văn Thác Cát không có khả năng không biết, mà cái chết của Ngu phi khẳng định có nguyên nhân khác.
Thế là, Ôn Như Ngọc đưa ra nghi vấn của mình, "Bùi Nhi, cái này không hợp với lẽ thường, Hoàng Thượng sẽ không hồ đồ đến mức không phân biệt xanh đỏ trắng đen."
Lời này làm Vũ Văn Bùi cười lạnh lùng, ánh mắt cậu băng lãnh, phun ra lời nói cũng băng lãnh,
"Phụ hoàng sao, ông ta làm sao lại không biết được. Ông ta biết mẫu phi ta chỉ là kẻ chết thay, ông ta biết hết thảy chỉ là âm mưu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẫu phi, nhưng ông ta không thể chân chính bắt được hung thủ. Sau lưng Hoàng Hậu có Đại tướng quân hậu thuẫn, sau lưng Đức phi Thục phi cũng có đại gia tộc chống lưng……"
Nói xong lời này, Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, tiếng khóc nức nở dần dần lớn lên,
"Tiên sinh, chỉ có mẫu phi ta, chỉ có mẫu phi ta…… Nàng không có hậu thuẫn, không có bối cảnh, chỉ là một tiểu thư thư hương thế gia. Thế cho nên, nàng liền trở thành người chịu tội thay, xứng đáng trở thành sự hi sinh củng cố quyền lực phụ hoàng, vì sao, phụ hoàng lại đối đãi với mẫu phi ta như vậy……"
Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Bùi dáng vẻ cực kỳ bi ai, vì thế liền ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ về ở phía sau lưng đối phương, ngữ khí mềm nhẹ an ủi.
"Bùi Nhi ngoan, tiên sinh ở đây. Tiên sinh vẫn luôn ở đây……"
Không biết phải nên dùng từ ngữ gì an ủi thiếu niên trong lòng ngực, Ôn Như Ngọc trầm mặc. Từ xưa hoàng cung nội viện chính là nơi ăn thịt người, quân giả phải nhất định hi sinh tình yêu chính mình, đem tiểu ái cá nhân hóa thành đại ái, tạo phúc một phương bá tánh.
Vì quân giả, máu lạnh vô tình, cũng không phải ba người thành hổ bịa đặt sự thật.
Tuy rằng rất hiểu rõ trong đó có đạo lý, nhưng Ôn Như Ngọc lại khó khăn, y phải nên làm thế nào an ủi thiếu niên trong lòng ngực. Y chỉ có thể không nói gì, đôi tay vỗ lên lưng người trong lòng ngực, không tiếng động an ủi.
Vũ Văn Bùi gắt gao ôm lấy eo Ôn Như Ngọc, đưa đầu vùi vào trong lòng ngực Ôn Như Ngọc, thanh âm cực kỳ bi ai mà đau thương.
"Tiên sinh, tiên sinh, ngươi bảo Bùi Nhi làm sao mà không hận, làm sao mà không oán…… Mẫu phi yêu phụ hoàng như thế, Sáo ca ca cũng yêu phụ hoàng như vậy, thế nhưng phụ hoàng lại lãnh tình, ông ta căn bản là một người vô tâm ——
"Ôn Như Ngọc không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Chỉ là ôn nhu nhẹ vỗ về lên lưng thiếu niên, khiến cậu hiểu rõ, bên người cậu còn có một người, mà cậu không cần phải tồn tại trong cô đơn…… Chờ đến khi Vũ Văn Bùi khóc đủ rồi, Ôn Như Ngọc mới lui về phía sau một bước kéo cậu ra, cong lưng nhìn thẳng. Ôn Như Ngọc nhìn đôi mắt Vũ Văn Bùi, từng câu từng chữ nói:"Bùi Nhi, ngươi còn có tiên sinh, ngươi có thể tín nhiệm tiên sinh ——
"Vũ Văn Bùi cũng nhìn lại Ôn Như Ngọc, sau một lúc lâu, liền gật đầu. Ôn Như Ngọc lúc này mới nở nụ cười, đôi mắt cong thành trăng non, thoạt nhìn rất là ôn nhu. Y đưa tay gạt đi nước mắt chưa kịp khô trên mặt Vũ Văn Bùi, eo đứng thẳng lên,"Bùi Nhi, hiện tại cùng tiên sinh trở về đi.
Buổi chiều, tiên sinh muốn dạy Bùi Nhi bài học mới, khiến Bùi Nhi càng có nhiều tri thức học tập."
Vũ Văn Bùi nghi hoặc nhìn Ôn Như Ngọc, thấp giọng kêu: "Tiên sinh?"
Ôn Như Ngọc quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Vũ Văn Bùi, nói: "Bùi Nhi, ngươi…… Có tin tưởng tiên sinh?"
Không chút do dự gật gật đầu khiến Ôn Như Ngọc rất là cao hứng, y bước chân không dừng lại, chỉ là nắm thật chặt tay Vũ Văn Bùi.
"Bùi Nhi, nếu tin tưởng tiên sinh, như vậy hãy nghe tiên sinh nói. Tiên sinh đã từng nói qua với Bùi Nhi, vĩnh viễn đều tính toán."
Nói xong chuyện này, Ôn Như Ngọc tựa hồ như nhìn thấy cái người ngồi ngay ngắn ở phía trên cao kia, nghe đủ loại bá quan văn võ đồng thời quỳ lạy Vũ Văn Bùi.
Khóe miệng y gợi lên mạt ý cười, về sau khi cậu hoàn toàn trưởng thành, sẽ không còn ai có thể ngăn trở, cho dù y chỉ là một thư sinh tay không tấc sắt, nhưng y có trí tuệ Trung Hoa trên dưới ngàn năm, y có lý luận tri thức hiện đại mà cổ nhân vô pháp có thể có được……
Nghe Ôn Như Ngọc nói xong, Vũ Văn Bùi ánh mắt chợt lóe nhìn bóng dáng Ôn Như Ngọc, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, đôi mắt thanh triệt, không còn thấy phẫn nộ bi ai cùng cực như trước nữa.
—— đây là, thiếu niên chỉ mới mười tuổi đã bị bắt phải trưởng thành.
X
Buổi tối, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng.
Nội tư thái giám dâng cao khay phía trên đỉnh đầu, cung kính nói: "Thỉnh bệ hạ phiên bài, để nhóm nội thị hầu hạ nương nương tắm gội thay quần áo."
Vũ Văn Thác Cát buông tấu sớ trong tay xuống, nhíu mày.
"Tối nay trẫm không muốn phiên bài, đi xuống đi, trẫm mệt mỏi." Phất phất tay, khiến nội tư thái giám rời đi, tối nay Vũ Văn Thác Cát cũng không có quá nhiều tâm tình đi ứng đối với các phi tần.
"Dạ, bệ hạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!