Chương 74: (Vô Đề)

Tính bảo mật tại căn cứ nơi Thạch Nghị huấn luyện vô cùng cao, còn hết sức nghiêm khắc, trước kỳ sát hạch cuối không cho phép liên hệ với bất kỳ ai bên ngoài. Ba năm trước vẫn một mực huấn luyện huấn luyện huấn luyện, gian khổ thì miễn bàn, muốn trở thành người trên người thì phải chịu được khổ trong khổ. May Thạch Nghị từ nhỏ đã tiếp thụ huấn luyện cường độ cao vượt xa bộ đội bình thường, huấn luyện hiện tại còn cao hơn, nhưng không phải không chịu đựng nổi.

Điều khó chịu duy nhất là không thể liên lạc với An Thừa Trạch, thời điểm huấn luyện mệt như chó chết chẳng hơi đâu suy nghĩ vẩn vơ, chỉ khi nào yên tĩnh, anh mới bị nỗi nhớ gặm nhấm. Đối với một thanh niên vừa thổ lộ nỗi lòng với người yêu dấu mà nói, tháng ngày biệt ly dài đằng đẵng là hình phạt tàn khốc nhất thế gian. Thời gian không phủ mờ nỗi tương tư Thạch Nghị dành cho An Thừa Trạch, ngược lại chỉ khiến tình yêu say đắm càng thêm khắc cốt ghi tâm. Trước kia còn có thể bày tỏ bằng lời, giờ đây thì cố gắng khắc sâu vào tim, từng giây từng phút đều chưa từng quên.

Rốt cuộc kỳ hạn ba năm cũng chấm dứt, Thạch Nghị đạt thành tích hạng nhất toàn khóa, bất luận hạng mục nào cũng xuất sắc đáng kinh ngạc, quả là sự tồn tại hoàn mỹ. Cận chiến, viễn chiến, súng ống, đạn dược, dao găm, đấu vật, phàm là chiến đấu thực tiễn, chẳng môn nào Thạch Nghị không vượt xa những người khác. Người như thế, chắc chả còn bao nhiêu tinh lực dồn cho môn lý thuyết đâu nhỉ? Nhưng không, thành tích lý thuyết của anh cũng tốt đến mức khiến đám anh em tức xì khói.

Nhất là chính trị, ngay cả mấy binh chủng kỹ thuật cả ngày nghiên cứu các thiết bị cao cấp tinh vi còn thi chả ra đâu vào đâu, Thạch Nghị thì sao, đến giáo viên còn phải trợn mắt há hốc mồm với điểm chính trị của anh, dạy học bao nhiêu năm mà chưa từng thấy đáp án nào hoàn hảo như vậy. Cũng chẳng phải bảo các học sinh khác kém, mà quân quyền với chính quyền là hai hệ thống hoàn toàn tách rời nhau, kiêu binh và chính trị vĩnh viễn là vật cách điện, thật khó mà tạo ra dòng điện được.

Trong lúc ai nấy thầm than Thạch Nghị quá hoàn mỹ, ông vua con một thời trở thành thủ lĩnh của nhóm cùng khóa, Thạch Nghị lại nghĩ thầm, sở dĩ mấy người xưng tụng tôi hoàn mỹ ưu tú, là vì chưa gặp qua cái người còn hoàn mỹ ưu tú hơn kia.

Cuối cùng cũng thông qua sát hạch, trở thành một thành viên của chiến đội đặc biệt, Thạch Nghị chỉ muốn phi như bay về nhà, song lại bị phân phối nhiệm vụ. Anh là thành viên nổi bật trong khóa, còn là lãnh đạo của một nhóm người, vừa kết thúc đã trở thành tiểu đội trưởng của một đội, có thực quyền trong tay. Nhân tài kiệt xuất có tiềm lực như vậy sẽ được căn cứ mau chóng phân cho một ít nhiệm vụ không quá khó, cho bọn họ cơ hội kết hợp huấn luyện với thực tế, hóa thành chiến sĩ chân chính.

Đối với quân nhân, phục tùng là trách nhiệm thiêng liêng, mệnh lệnh cao hơn hết thảy, không ai nói "không" trước nhiệm vụ. Thạch Nghị dẫn một đội tân binh ra sa trường, các tân binh bị vây giữa hiểm nguy trùng trùng, một tháng sau ôm thương tích trở về, hên là nhóm thủ hạ đều còn sống.

Thạch Nghị dưỡng thương ba tháng, anh vẫn không báo với gia đình, sợ người nhà lo lắng. Vốn nghĩ vết thương lành sẽ về thăm cha mẹ cùng Tiểu Trạch, ai ngờ nhiệm vụ thoạt nhìn bình thường lại là một âm mưu tiến công quy mô lớn. Thạch Nghị bấy giờ đang làm đội trưởng, là người nắm rõ tình huống nhất, vì thế anh xuất chiến với chiến đội đặc biệt, tất cả đều là lão binh thân kinh bách chiến, chỉ mình anh là lính mới.

Nửa năm sau, Thạch Nghị bị bom nổ trúng trong lúc đối chiến với lính đánh thuê, não bị chấn động mạnh, nằm viện ba ngày mới tỉnh táo.

Sau khi tỉnh lại, thần sắc anh có chút hoảng hốt, mất hồi lâu mới gọi được tên của đồng đội đã cùng mình chiến đấu anh dũng. Bác sĩ tưởng đầu anh bị thương, ý thức chịu tổn hại nhất định, không phải mất trí nhớ, mà là phản xạ trong đại não phải phân biệt một lúc mới kết nối được với vật thật, trong thời gian ngắn không nên chấp hành nhiệm vụ.

Thạch Nghị tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, mỗi ngày ngoại trừ phối hợp điều trị, còn lại chính là ngẩn người trông ra cửa sổ.

Trong ba ngày người khác tưởng anh hôn mê, anh đã mơ một giấc mộng rất dài về một cuộc đời cũng dài như thế, dài tới nỗi anh sắp quên mình vốn hạnh phúc cỡ nào. Thạch Nghị trong mơ hoàn toàn bất đồng với người mình biết, Thạch Nghị ấy là đồ nhát gan, chẳng dám bước ra, rõ ràng Tiểu Trạch ngay trước mắt, lại chỉ dám lặng lẽ nhìn hắn, thà âm thầm chịu khổ chứ không muốn phá hư hạnh phúc của hắn.

Nếu là anh, nếu là anh…

Nếu là anh, chỉ e cũng sẽ lựa chọn giống người trong mộng. Anh thiếu hai chân, cả đời tàn phế, chật vật sống qua ngày trên đôi chân giả, dù Tiểu Trạch muốn ở bên anh, anh cũng không muốn làm lỡ đời hắn, huống chi Tiểu Trạch với vợ lại đang hạnh phúc.

Đó là cuộc đời khiến anh đau đớn đến khó thở, mọi sự bắt đầu biến chuyển từ một đao kia, Thạch Nghị chưa từng nghĩ một đao ấy sẽ khiến mình với Tiểu Trạch có được hai nhân sinh trái ngược.

Trong mộng, Tiểu Trạch vậy mà bị lừa đi hít thuốc phiện… Nhớ lại tay trùm ma túy bị mình tự tay xử lý trước đó, Thạch Nghị cười khẽ, dẫu có chết trên chiến trường, anh cũng cam lòng.

Cảm giác chua xót đau lòng kéo dài khoảng hai tháng, Thạch Nghị mới dần dần dung hợp mộng mị với hiện thực, chậm rãi tiếp nhận chuyện trong mơ. Anh cũng hiểu, đó đại khái không phải mộng, mà là một kiếp người chân thật. Về phần tại sao khác xa hiện tại thì anh chưa rõ. Chỉ biết chắc chắn là thật, bởi giấc mơ có thật tới đâu cũng không có khả năng khiến não anh bỗng dưng xuất hiện thêm kiến thức vượt quá khoa học kỹ thuật hiện nay.

Ngẫm lại cái gọi là khoa học kỹ thuật cao cấp mà các kỹ thuật viên trong bộ đội thường xuyên thử nghiệm, Thạch Nghị chỉ muốn vác đống sắt vụn kia đi bán ve chai. Thà để anh tự lắp ráp còn lắp ra thứ cao cấp hơn gấp trăm lần.

Đó là câu chuyện thật, là cuộc đời anh từng trải qua. Thạch Nghị chẳng biết vì sao mình lại nhớ ra những sự tình ấy, tiếp nhận mấy tri thức kia, nhưng anh mơ hồ hiểu rõ, kiếp đó đã bị bỏ lỡ, mà bản thân có cơ hội làm lại, cần chặt chẽ nắm chắc.

Nhưng trên thực tế, dường như anh chưa làm gì đã cải biến được tương lai. Cuộc sống quá hạnh phúc so với những bất hạnh trong mộng, anh với Tiểu Trạch, ba và mẹ Liễu Như, tất cả đều hạnh phúc như được trời chiếu cố. Thậm chí có thể nói, mọi tiếc nuối kiếp trước đều đã được bù đắp, ngay cả Tiểu Trạch – người anh vẫn hằng khao khát mà không thể chạm tới, cũng đã cùng anh thân thiết và yêu thương nhau.

Thạch Nghị đâu ngu ngốc, đặc biệt là từ khi đón nhận đủ loại ký ức và kinh nghiệm kiếp trước, anh từ từ ý thức được, phải chăng đã có người mơ thấy quá khứ giống anh, dùng sức mạnh bản thân đảo ngược tương lai.

Sẽ là ai?

Hình ảnh máu che mờ tầm nhìn và hồi ức Tiểu Trạch bị đao đâm mông lồng vào nhau, tất thảy khởi nguồn và rẽ hướng từ đó.

Là ai chuyển ngoặt hoàn toàn tương lai, khỏi nói cũng biết.

Tiểu Trạch biết rõ chuyện cũ, vì sao không đi tìm mối tình đầu Đỗ Vân trước tiên, hoặc nối tình xưa với người vợ nương tựa trong lúc hoạn nạn – Lâm Đức Tuệ, rõ ràng hắn đã dùng thủ đoạn chia rẽ Lâm Đức Tuệ và Quách Lịch Sâm, cớ gì vẫn duy trì quan hệ bạn bè mà không chuyển thành tình yêu, trái lại chạy đi tìm anh?

Liệu anh có thể kỳ vọng Tiểu Trạch trong mộng cũng có chút tình cảm với anh?

Tim Thạch Nghị sắp nổ tung, anh bức thiết muốn trở lại bên cạnh Tiểu Trạch, nhưng hiện giờ anh vẫn ở đây, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành. Thêm nữa, dù về cũng chẳng cách nào ở gần Tiểu Trạch, chỉ có thể xa nhau hàng năm như ba với mẹ, cuối cùng ly hôn. Anh không muốn thế, kiếp trước đã dõi theo cả đời, đời này phải giành được quyền lợi, phải hoàn toàn thuộc về Tiểu Trạch!

Do vậy, anh bắt đầu đến thư viện mượn sách, dành ra một tháng điên cuồng đọc hết toàn bộ sách kỹ thuật điện tử, còn làm ra vẻ tự học thành tài. Đương nhiên, mọi người tin tưởng Thạch Nghị học xong nhanh như vậy cũng bởi anh đã nắm căn bản rất vững tại phương diện này, thành tích nổi trội xuất sắc, chỉ kém kỹ thuật viên chuyên nghiệp chút đỉnh. Giờ để hoàn thiện điểm thiếu sót này, Thạch Nghị chạy đến trước siêu máy tính, cài đặt một phần mềm theo dõi do chính anh thiết kế, dễ dàng lần ra lịch sử chuyến bay của mục tiêu nhiệm vụ, hỗ trợ công nghệ siêu cường cho đồng đội trên tiền tuyến.

Mọi người sợ ngây người, khi bác sĩ chẩn đoán ý thức của Thạch Nghị xuất hiện sai sót, ai nấy đều tưởng Thạch Nghị sẽ suy yếu trong thời gian ngắn, khó lòng hồi phục trong một hai năm, dè đâu người ta lại khỏi nhanh dữ vậy, còn lần được dấu vết ở tận nước ngoài!

Thạch Nghị tương đối khiêm tốn, anh đâu thể không biết ngượng mà nói gì, chung quy dùng công nghệ mấy chục năm sau đối phó với khoa học kỹ thuật hiện tại, xâm nhập hệ thống tình báo của quốc gia gã kia dễ như ăn cháo, chả khác chi bắt nạt con nít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!