Chương 73: (Vô Đề)

Cảnh sát đào ra không ít chuyện về Tô gia từ An Chí Hằng, đồng thời do số thuốc phiện kia lấy từ Tô Ngọc Đình nên bà ta cũng bị bắt điều tra. Tô Ngọc Đình hoàn toàn không ngờ, bà ta giao ma túy cho An Chí Hằng bởi muốn hắn Đông Sơn tái khởi, An Chí Hằng lại đạp đổ tất cả vì An Thừa Trạch thì thôi, còn kéo cả bà xuống nước.

Bảy năm trước, Tô Ngọc Đình tìm người mưu sát An Thừa Trạch, bề ngoài thoạt nhìn là sự cố ngoài ý muốn, An Thừa Trạch cũng cam chịu không phản ứng gì. Trên thực tế, hắn đã sớm tra được giao dịch chuyển tiền giữa Tô Ngọc Đình và tên kia tại ngân hàng. Hơn nữa, sau khi Tô Chính Lễ bị xử, thừa dịp thế lực Tô gia suy yếu, hắn còn âm thầm thuyết phục tài xế trong tai nạn ngày ấy và thủ hạ chịu trách nhiệm liên lạc với tài xế của Tô Ngọc Đình, đề nghị bọn họ chỉ điểm Tô Ngọc Đình.

Lần này, An Chí Hằng bị tình nghi buôn thuốc phiện, bắt cóc, mưu sát bất thành; Tô Ngọc Đình tàng trữ ma túy, mưu sát bất thành. Tô gia đã sa lưới, cảnh sát rốt cuộc có thể nhổ sạch những thế lực liên quan. Trong số những thế lực liên quan, những kẻ lấy Quách gia cầm đầu giúp Tô gia buôn lậu thuốc phiện toàn bộ bị sa lưới. Còn Quách Lịch Sâm, ngoại trừ vận chuyển ma túy, gã bị nghi có dính líu tới dụ dỗ gian dâm, chuốc thuốc mê hại đời thiếu nữ, trong đó thậm chí có thiếu nữ vị thành niên dưới mười bốn tuổi.

Cuối cùng, những khối u ác tính của Trung Hoa cũng bị một mẻ tóm gọn, đến lúc lên tòa, có lẽ Tô Ngọc Đình sẽ được phán nhẹ một chút, An Chí Hằng với Quách Lịch Sâm tối thiểu cũng chung thân. Mà Tô Ngọc Đình tuổi tác đã cao, dù bị phán mười năm, thì khi ra tù cũng đã bạc trắng đầu. Vả lại, vì tiền từ việc buôn thuốc phiện của Tô gia bị tịch thu toàn bộ, Tô Ngọc Đình ra tù rồi, chẳng những không theo kịp thời đại, mà ngay cả tiền để duy trì sinh mạng cũng chẳng có.

Bấy giờ, cổ phần Hồng Thế của An Mục Dương đã bán đấu giá hoàn tất, tất nhiên là lọt vào tay Lâm Vạn Lý nện tiền không chút khách sáo.

Đồng thời, Trung Quốc bắt đầu càn quét nghiêm khắc, nghiêm trị phần tử tham ô hủ bại, An Mục Húc bị điều tra, anh cả An Mục Thiên cũng bị liên lụy, đều bị Ủy ban kiểm tra kỷ luật tạm thời cách chức điều tra. Đến đây, nhà họ An xem như ngã hơn phân nửa, chờ An Mục Húc với An Mục Thiên bị mất chức, gia tộc khổng lồ này chính thức sụp đổ.

Thạch Nham và Thạch Sâm thật chẳng biết nói gì với thủ đoạn của An Thừa Trạch, chịu nhục, thận trọng, trù tính từng bước một, rốt cuộc đoạt được Hồng Thế, khiến An gia triệt để rớt đài, còn hỗ trợ bọn họ phá vụ án buôn ma túy xuyên quốc gia.

Quả là hậu sinh khả uý, cứ tưởng một bà mẹ đơn thân như Liễu Như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng có thể phát triển Như Ký tới quy mô hôm nay đã rất giỏi rồi, phải nói là nữ trung hào kiệt. Ai ngờ An Thừa Trạch còn đáng sợ hơn, bố trí cả một ván cờ lớn khiến hành vi tội ác của những phần tử phạm tội bị phơi bày dưới ánh sáng.

Đôi mẹ con như thế, Thạch Lỗi thẳng tính trấn trụ nổi sao?

Được rồi, căn bản trấn không trụ. Thạch Nham đại khái đã biết lý do vì sao thằng em dũng mãnh của mình mấy năm nay lại hóa thân thê nô, hắn tưởng việc lui về tuyến hai mài mòn mất nhiệt huyết của Thạch Lỗi, hiện tại xem ra, căn bản là chả phải mài mòn, mà nhiệt huyết của Thạch Lỗi hoàn toàn đấu không lại mũi nhọn của hai mẹ con.

Lại nói, Thạch Lỗi… xem như đang ở rể, đúng không!

…..

An Thừa Trạch được anh em nhà Thạch bội phục hiện vẫn đang dưỡng thương, chẳng qua từ bệnh viện chuyển về nhà. Hắn bị thương khá nhẹ, nằm viện lâu quá cũng lãng phí tài nguyên, chẳng bằng về nhà sớm cho khỏe. Đương nhiên, lời này là nói với người ngoài, tình huống thực tế là, phòng bệnh đơn tuyệt đối là thế giới hai người, ngoại trừ thời gian đổi thuốc và kiểm tra phòng cố định, cơ bản đâu có ai tới quấy rầy bọn họ, Thạch Nghị tấn công dồn dập, An Thừa Trạch chịu không thấu!

Trời biết cậu nhóc sáu năm trước chỉ bị đụng nhẹ một cái đã mặt đỏ tim đập chạy đi đâu rồi, Thạch Nghị giờ đây chính là con sói trong đống tuyết đã nhịn đói mười ngày nửa tháng, ánh mắt nhìn hắn luôn lập lòe ánh xanh. May hắn bị thương, bằng không chỉ e An Thừa Trạch đã bị Thạch Nghị ăn sạch đến xương cốt không chừa.

Hiển nhiên, đâu phải An Thừa Trạch không muốn ở chung với Thạch Nghị, nhưng ánh mắt ấy quá đáng sợ, ở riêng với nhau cứ thấy bứt rứt. Tất cả không gian đều bị chiếm cứ, ngay cả hít thở cũng có cảm giác bị nắm trong tay, đối với An Thừa Trạch luôn muốn chiếm thượng phong mà nói, thật chẳng thoải mái chút nào.

Vì thế, hắn về nhà dưỡng bệnh, chí ít ban ngày Thạch Lỗi vẫn ở nhà, chỉ vắng mặt lúc đưa rước Liễu Như đi làm, tới tối thì ba mẹ đều có mặt, Thạch Nghị sẽ bớt trắng trợn.

Quả nhiên sau khi về nhà, Thạch Nghị đỡ phóng túng hơn nhiều, chẳng qua trước kia đã không thích nói chuyện, hiện tại càng kiệm lời. Thạch Lỗi hỏi anh ở nhà lâu thế rồi sao còn chưa quay lại, bảo muốn điều đi nơi khác là đi đâu, Thạch Nghị chẳng đáp câu nào. Liễu Như ngược lại không nghĩ nhiều, con trai đi vắng sáu năm, vì là căn cứ bí mật nên để phòng ngừa hệ thống liên lạc giám sát của gián điệp nước khác, chỉ nội bộ có thể liên lạc, còn người bên ngoài không cách nào liên hệ, suốt sáu năm chẳng một cuộc điện thoại, viết thư thì không biết gửi cho ai. Giờ rốt cuộc trở về, Liễu Như cũng tạm yên lòng. Với một người mẹ, con cái đạt được bao nhiêu thành tựu không quan trọng, chủ yếu là bình an cả đời.

An Thừa Trạch cũng thắc mắc, nhưng lòng hắn luôn canh cánh cảm giác kỳ lạ, cứ thấy Thạch Nghị hiện giờ…

Nhằm xác định cảm giác này, hắn giấu lời muốn nói, chỉ dùng ánh mắt quan sát.

Bởi thân phận con tin đặc thù của An Thừa Trạch, bệnh viện quân khu nơi hắn chữa bệnh có quy định bảo mật nghiêm khắc, chưa có sự cho phép của thân nhân thì người ngoài không được vào thăm. Chị em Lâm thị đi thăm mấy lần đều bị Thạch Nghị ngăn cản chẳng chút nể nang, chỉ đành tức khí đợi An Thừa Trạch xuất viện. Cuối cùng cũng chờ được hắn về nhà, hôm sau liền mang quà đến thăm.

"Chậc chậc, tôi còn tò mò làm sao không dám gặp người," Lâm Đức Cửu nhìn chằm chằm vết thương trên trán An Thừa Trạch, "hóa ra mặt bị hủy thành thế này. Thấy ngu chưa, làm công dân tốt giúp đỡ cảnh sát, kết quả mặt mũi bị hủy mà có ai thèm quan tâm cậu đâu."

"Nói gì đó!" Lâm Đức Tuệ đấm ngã em trai, đoạn tiến lên, đau lòng nhìn vết thương của An Thừa Trạch, "Tiểu Trạch làm vậy là đúng, nó giúp mọi người trừ bỏ khối u ác tính của quốc gia. Vả lại Quách Lịch Sâm cũng bị bắt trong đợt này, Tiểu Trạch quả là chàng trai ưu tú. Nhưng mà… vết thương nghiêm trọng quá."

Cô vươn tay, chạm nhẹ vào An Thừa Trạch, ai dè Thạch Nghị vẫn im lặng ngồi cạnh An Thừa Trạch lại đứng lên chắn trước mặt hắn, ý đồ bảo hộ rành rành, không cho Lâm Đức Tuệ đụng.

Lúc đi bệnh viện thăm, hai chị em không gặp Thạch Nghị. Thạch Nghị chỉ nhắn qua y tá bệnh viện rằng, ngoài Thạch Lỗi Liễu Như thì còn lại đều không gặp, người luôn chặn họ là nhân viên công tác, bởi thế Lâm Đức Tuệ vẫn chưa biết Thạch Nghị mới là người ngăn cản. Cô chỉ thấy chàng trai này mang đến cảm giác rất nguy hiểm, ánh mắt nhìn mình cũng tương đối đề phòng, như thể An Thừa Trạch là báu vật quý hiếm mà cô có thể mang đi bất cứ lúc nào.

Đúng là kỳ cục, Lâm Đức Tuệ âm thầm lắc đầu.

Tuy Lâm Đức Cửu chế nhạo An Thừa Trạch, nhưng trong lòng cũng rất buồn phiền, nhất là khi thấy vết sẹo của An Thừa Trạch. Từ trước tới nay hắn luôn biết một An Thừa Trạch đẹp đẽ, gương mặt dễ nhìn như vậy, giờ lại chằng chịt đầy sẹo chưa khỏi hẳn. Mấy vết thương không sâu, đoán chừng qua một thời gian sẽ mờ đi, nhưng còn trên trán… đúng là sẽ lưu lại sẹo, rõ ràng hắn xuất sắc thế mà…

Ấy mà tên này vẫn cứ khăng khăng bảo: "Hừ, về sau hết dám gặp ai rồi chứ gì."

An Thừa Trạch đâu thèm để ý Lâm Đức Cửu, Lâm đại thiếu khẩu thị tâm phi không phải ngày một ngày hai, so với ác ý thật sự kiếp trước thì tốt hơn nhiều. Kỳ thực An Thừa Trạch không mấy quan tâm vết sẹo trên mặt mình, chỉ bị thương cỡ này mà có thể tóm An Chí Hằng, tuyệt đối đáng giá. Trọng yếu nhất là thái độ hiện tại của Thạch Nghị, xem ra không hề ghét bỏ hắn nha!

Hắn thành cái dạng này mà Thạch Nghị còn ra bộ dục cầu bất mãn chỉ muốn lập tức nhào lên, nếu hoàn hảo không bị gì… An Thừa Trạch lén lút sờ soạng dưới eo, thực ra hắn vẫn rèn luyện, thân thể khá tốt, nhưng vẫn có chút sờ sợ.

Hoạn nạn mới tỏ lòng người, ít nhất cảnh ngộ này đã chứng minh, Thạch Nghị nào phải kẻ trọng hình thức, mặc kệ hắn biến thành dạng gì, Thạch Nghị cũng không buông tay, người đàn ông này xứng đáng được hắn yêu thương trọn đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!