Đối với An Thừa Trạch, mười lăm ngày quân sự dễ như uống nước hàng ngày, với các bạn học khác thì càng lúc càng mệt mỏi rã rời hơn, còn với Lâm Đức Cửu chính là ác mộng.
Vốn dĩ quân sự đã đủ vất vả, ấy mà còn có một kẻ khó ưa cứ rảnh rỗi là tiến lên khiêu khích người ta, kết quả bị ngầm chơi lại, đúng là đáng đời.
Đừng nhìn các học sinh than khổ thấu trời mà lầm, thể chất của trẻ em thập niên 90 rất khá, ngày đầu tiên toàn trường không một ai cảm nắng té xỉu, dù có la hét thảm thiết như "huấn luyện viên, em sắp tiêu đời rồi", "huấn luyện viên, em mệt sắp ngỏm rồi", nhưng vẫn không hề ngất xỉu, mà còn ép được giá trị thặng dư. Song đến cuối cùng, ngay cả nữ sinh mê giai nhất cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm nghía gương mặt anh tuấn của Dương Phong, được nghỉ là đặt mông ngồi ngay trên sân thể dục, chả quan tâm có dơ hay không.
*giá trị thặng dư: giả sử một người có trong tay giá trị nguyên vật liệu là 1000. Trên cơ sở sức lao động đã bỏ ra, người lao động đó sẽ làm ra được sản phẩm mới có giá trị 1100. Số tiền 100 chênh lệch đó chính là giá trị thặng dư
Cố tình lúc này Dương Phong lại nghiêm túc nói: "Tối nay sẽ dạy các bạn dọn dẹp phòng ốc, ngày mai bắt đầu kiểm tra giường. Ai không đạt tiêu chuẩn thì phải dỡ ra, tối ôm chăn tới chỗ tôi gấp, gấp chuẩn mới được đi ngủ."
Huấn luyện quân sự yêu cầu chăn phải gấp như miếng đậu hủ, đa số tân binh đều không làm được. Vì chăn cotton rất xốp, căn bản không thể gấp ra góc cạnh, phải đè xuống liên tục mới được. Chăn của lão binh đã thành hình, gấp đại đại cũng ra đậu hủ, tân binh thì phải hi sinh giấc ngủ ban đêm, hoặc dậy sớm hơn một tiếng để gấp chăn.
Tối đó, Dương Phong dạy học sinh phương pháp gấp chăn, bạn cùng phòng ngạc nhiên phát hiện chăn của An Thừa Trạch đã ngay ngắn chỉnh tề. Rồi chợt nhớ ra chiều nay An Thừa Trạch đã đặt toàn bộ quần áo hành lý của mình lên chăn, hơn nữa còn ngồi trên chăn nói chuyện. Khi ấy An Thừa Trạch có nhắc bọn họ nên ép chăn cho bằng phẳng chút, tới lúc gấp cho dễ, tiếc là chẳng ai nghe.
Đến tối, Dương Phong dẫn nhóm học sinh đến từng phòng dạo một vòng, gật đầu với chăn của An Thừa Trạch: "Sắp đạt chuẩn rồi, sáng mai gấp kỹ hơn chút là được."
Lũ học sinh sợ ngây người, thế mà còn chưa đạt chuẩn, chúng ta đây phải gấp sao bây giờ!
Tối ấy, các học sinh vốn định làm đến cùng mới ngủ bắt đầu hừng hực khí thế ép chăn, mang chăn trải xuống nền dẫm qua dẫm lại, Lâm Đức Cửu không thèm chung đụng với người khác, một mình ngồi trên giường nhìn An Thừa Trạch giúp mấy bạn khác gấp chăn. Hắn "hừ" một tiếng, cất lời sặc mùi "ai cũng say, chỉ mình ta tỉnh": "Đạo, đức, giả!"
An Thừa Trạch không phản ứng, chỉ mấy bạn cùng phòng xong thì đi về giường, ngẩng lên nhìn Lâm Đức Cửu, vẫn áp dụng kỹ xảo độc quyền – trong cái ngửa đầu hàm ẩn cảm giác khinh miệt của kẻ từ trên cao nhìn xuống. Đồng thời, lời thốt ra lại đầy nhiệt tình: "Bạn Lâm mau xuống đi, tôi giúp cậu gấp chăn, bằng không tối mai lại ngủ không ngon."
Lâm Đức Cửu lãnh diễm cao quý giật khóe miệng: "Mẹ nó, bớt vuốt mông ngựa đi, thấy thiếu gia có tiền nên hối hận rồi chứ gì!"
An Thừa Trạch nhún nhún vai, có bạn học tới kéo áo hắn, bảo: "Đừng để ý tới nó, có tiền thì giỏi lắm sao."
Bấy giờ, chưa ai biết Lâm Đức Cửu là công tử của Lâm gia nổi tiếng Bắc Kinh, chỉ biết nhà bọn họ có tài xế lái xe. Nhưng tình hình bên trong Bắc Kinh rất phức tạp, có xe thì sao, xe cũng chả là gì, huống chi xe mà Lâm gia dùng để hộ tống Lâm Đức Cửu là sản phẩm của Hồng Kỳ – một nhãn hiệu xe trong nước khá bình dân, khá giả một chút là mua được, nên chẳng ai quan tâm điều này.
Lâm Đức Cửu cả ngày mọc mắt trên huyệt bách hội (đỉnh đầu), dùng lòng bàn chân nhìn người, ai mà ưa cái dạng như vậy, đâm ra cũng hơi bài xích hắn.
An Thừa Trạch tốt tính cười cười, lắc đầu nói: "Bạn học phải giúp đỡ lẫn nhau mà, tôi cũng chỉ biết từng đấy thôi, giúp được bao nhiêu thì cứ giúp. Học quân sự bạn nào cũng mệt mỏi, nếu mai cậu ta không đạt chuẩn, tối bị gọi đi gấp chăn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ, hôm sau lại càng khó chịu."
Vì thế, hắn nói thêm lần nữa với Lâm Đức Cửu, vẫn chỉ rước lấy ánh mắt khinh khỉnh. An Thừa Trạch mỉm cười, tiếp tục đến từng ký túc xá giúp gấp chăn. Mấy nữ sinh biết hắn gấp giỏi, hơn nữa còn vừa đẹp trai vừa học giỏi, muốn hắn đến hỗ trợ, nhưng lại không thể dẫn hắn vào ký túc xá nữ, ai nấy gấp đến dậm chân. Về phần các nam sinh thì ngoại trừ Lâm Đức Cửu, đứa nào cũng được hắn chỉ dẫn.
Hôm sau khỏi nghĩ cũng biết, cả khối chỉ có chăn của Lâm Đức Cửu bị kéo thẳng xuống đất, đêm đó mệt rã rời còn phải ôm chăn tới chỗ Dương Phong luyện gấp, chả biết mấy giờ mới được về.
Ngày thứ ba, Lâm Đức Cửu trưng đôi mắt quốc bảo đi tập quân sự, thần sắc tiều tụy, nom rất chi đáng thương.
*mắt quốc bảo: ý chỉ mắt gấu trúc
Cuộc đời sau khi sống lại của An Thừa Trạch trôi qua quá thoải mái, thành ra mềm lòng hơn chút, thấy Lâm Đức Cửu như vậy cũng hả giận, không tính hành hạ hắn nữa. Ai dè vào giờ nghỉ, Dương Phong ngồi cạnh hắn khẽ hỏi: "Hôm khai giảng thằng nhóc kia quăng chăn cậu vào phòng tắm thiệt hả?"
Xem ra binh lính cũng bà tám phết nhỉ.
Dương Phong ra vẻ không tin, hắn còn không rõ tính tình An Thừa Trạch sao? Hạng nhất huấn luyện hướng đạo cơ mà! Cho dù đã sớm xóa bỏ ân oán trước kia với An Thừa Trạch và Thạch Nghị, nhưng lần hướng đạo ấy vĩnh viễn là vết nhơ trong lịch sử trưởng thành của Dương Phong. Ba mươi mốt thiếu niên cao to bị nhóc con thân bốn khúc đoạt mất hạng đầu, ê mặt nhất là, đấu vật còn bại dưới tay An Thừa Trạch, nửa đêm bừng tỉnh luôn cảm thấy xấu hổ.
Dù hiện tại Dương Phong đã là anh em của hắn, nhưng Dương Phong khác với Thạch Nghị, Thạch Nghị được An Thừa Trạch che chở dưới cánh chim của mình, Dương Phong lại là nhóc xui xẻo đánh nhau xong mới thành bạn bè. Vấn đề nằm ở chỗ, ha ha, quen thuộc ấy mà.
Quả nhiên, An Thừa Trạch liếc nhìn hắn: "Anh thấy sao?"
Lưng Dương Phong lạnh toát, tự dưng nhớ tới cái giường dưới đáng thương bị chiếm mất của mình, cùng những ngày dọn nhà xí đầy bi kịch. Nhìn quầng thâm dưới mắt Lâm Đức Cửu, đột nhiên có chút thương hại.
Nhưng thương hại thì thương hại, tên Lâm Đức Cửu này thực sự rất đói đòn, dứt khoát viết hai chữ "tìm chết" trên mặt. Đã bị dày vò ra nông nỗi đó, thế mà vẫn ngày ngày tìm An Thừa Trạch gây sự, còn một mình chiến đấu cực kỳ hăng hái, cuối cùng thái độ lớn lối vẫn bị trừng trị. Hắn quả thực rất không biết điều, Dương Phong mấy lần biết chân tướng đều nhìn không nổi, tới giờ nghỉ liền bắt hắn đi đứng tư thế quân đội, vài ngày tiếp theo Lâm Đức Cửu muốn sống cũng không nổi.
Song, giờ hắn gấp chăn rất khá, nhờ luyện cả đêm mà.
Tuy bảo là quản lý quân sự hóa, nhưng nhà trường cũng không thể ép học sinh mệt chết. Một tuần sau, các lớp được nghỉ vào chiều chủ nhật, dù học sinh không được ra khỏi trường, nhưng phụ huynh được phép tới thăm và đưa con em ra ngoài chơi hết ngày. An Thừa Trạch không báo cho Liễu Như, mẹ hắn đang chiến đấu anh dũng trên tuyến đầu khảo sát thị trường, hiện các siêu thị lớn Bắc Kinh đều nghe danh Liễu Tắc Thiên .
Các siêu thị chống đỡ hết nổi thế công trùng điệp của Liễu Như, bắt đầu ký hợp đồng đặt hàng, lượng tiêu thụ bước vào thời điểm then chốt nhất, khoảng thời gian này Liễu Như hết quảng cáo, phát tờ rơi đến khuyến mãi, bận tới mức chỉ ước một ngày có bảy mươi hai giờ. An Thừa Trạch dĩ nhiên sẽ không làm phiền cô, dù sao mình hắn cũng làm tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!