Chương 9: Hoàn Cảnh Xa Lạ

Chạy lại chạy, bởi vì bóng tối dần buông mà mấy lần Mạc Dũng vấp té, xước tay xước chân, quần áo xộc xệch nhưng hắn không hề dừng lại.

Chạy một hồi hắn phát hiện đường này có chút quen, vậy mà lại là nơi Hạ Nhiên hay đến, mõm núi kia.

Nhưng chẳng đợi cho hắn hoang mang, phía sau lưng hắn vang lên chút âm thanh kỳ quái, dọa điếng linh hồn hắn.

Mạc Dũng không có tâm tình nghĩ ngợi, hoảng hốt lao thẳng đến mõm núi, mặc cho bụi gai cứa vào người đến te tua.

Hắn nghĩ, chỉ cần hắn trốn được, trời xanh còn đó nước biếc còn đây, sợ gì không có cơ hội làm lại.

Ở trên đảo là việc không khả thi, vậy thì rời khỏi đảo.

Trốn!

Liều!

Mạc Dũng dập nồi dìm thuyền lao ra khỏi mõm đá.

Ùm!

Mặt nước bắn tung tóe, bọt sóng nổi lên rồi dần dần không còn động tĩnh.

Thời điểm bóng tối buông xuống, vừa vặn yểm trợ cho Mạc Dũng chạy trốn nếu hắn không chết khi nhảy xuống.

Sau khi Mạc Dũng nhảy, phía trên mõm đá xuất hiện hai bóng đen.

"Xuống! Sống thấy người, chết thấy xác."

...

Hạ Nhiên đã an vị trên trực thăng không biết Mạc Dũng vì mình chạy đi thành công mà gặp phải chuyện gì.

Nhưng dù có biết, cô cũng chỉ cười nhạt nói quả báo chẳng chừa một ai.

Mạc Dũng đã có gan làm, cũng phải có gan trả giá cho hành vi của mình.

Tuy quả báo của hắn không do cô tự tay đưa cho, nhưng miễn hắn không được tốt lành, cô cũng vui vẻ một chút đi...

Cô ngủ đến mơ hồ bị người đánh thức mới tỉnh lại.

Trên người cô vẫn là cái áo bác sĩ Giang đưa cho, nhờ vậy mà cô mới không cảm thấy lạnh.

Tóc tai cô rối ren, xỏa tung từ lúc nào bị gió hất đến rối, vành mắt đen thui vì mấy đêm không ngủ được, khuôn mặt xanh xao, thật sự là chật vật không chịu nổi.

Việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là đưa mắt nhìn xung quanh.

Cô nhận ra mình vẫn ở trên trực thăng, bên dưới là một vùng biển rộng, còn có núi non chập chùng xuyên mây, khung cảnh thật hùng vĩ.

Cô mở cái đồng hồ quả quýt, phát hiện mình vậy mà ngủ hơn mười tiếng đồng hồ không hề tỉnh lại lần nào.

Lúc cô lên máy bay là tầm ba giờ chiều, hiện tại là gần hai giờ đêm.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện chuyện lạ.

Dù cô có ngủ mười tiếng thì lúc này cũng là nữa đêm, vậy mà hiện tại trời lại sáng bảnh, ánh nắng chói chang...

Đương lúc cô còn đang nghi vấn trùng trùng thì ngươi đã đánh thức cô, vị phó lái kia đưa cho cô một cái nút khá kỳ lạ, trông cực kỳ hiện đại.

Mặt mũi người đó cho cô thấy hắn là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh mũi cao nhưng lại giống như người câm, một lời cũng không nói mà chỉ vào tai mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!