"Anh hai, bao giờ mere, pere mới về vậy ạ?
"Bé gái mềm nhũn nằm lũng trong chiếc giường công chúa phồng phồng của nó, giương đôi mắt màu xanh ngọc bích nhìn đứa bé trai với đôi mắt đen như mực tàu, khả ái đáng yêu lại mang theo chút dáng vẻ lạnh lùng khác với tuổi, nãi thanh nãi khí hỏi. Kari De Chevalier ba tuổi chỉ mới cao hơn một mét, dù so với em gái Catherine De Chevalier của cậu cao hơn cũng không cao bằng cái giường. Cậu đành trèo lên, ngồi quỳ ở bên cạnh, vuốt lại mép chăn cho em gái nhỏ song sinh của mình, nhẹ giọng trấn an:"Sẽ về ngay thôi.
Đợi em ngủ dậy là có thể nhìn thấy rồi."
"Em muốn ngủ cùng anh hai cơ.
"Catherine giương đôi mắt óng ánh như ngọc kia nhìn bé trai, đôi mắt có ma lực khiến người ta thật không sao chối từ nó nổi. Kari ông cụ non cười khổ lắc đầu, thế nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi mà chui vào chăn, nằm bên cạnh ôm bé gái bé bổng, tiểu công chúa của gia tộc De Chevalier vào lòng."Ngoan, ngủ đi."
Cậu cái tay nhỏ có nhịp mà vỗ về vừa thủ thỉ.
Vỗ về một hồi, cậu vậy mà cũng dỗ luôn cả chính mình.
Không gian im ắng lại, chỉ có chiếc đèn ngủ đang tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu dàng như bàn tay của mẹ nhẹ nhàng vỗ về hai đứa nhỏ trên giường.
Cạch.
Có tiếng mở cửa thật khẽ vang lên, khẽ đến mức đứa bé trai trên giường cũng không cảm nhận được.
Hay là vì người đến so với nó càng thêm ưu tú, càng thêm hiểu rõ nó rồi.
Hai bóng người nhanh chóng mà khẽ khàng áp sát cái giường công chúa thời trung cổ thước sáu.
Hạ Nhiên nhìn hai đứa nhỏ mình mười tháng sinh ra đang ghé vào nhau ngủ say, trong mắt là yêu thương vô hạn.
Bốn năm trước, sau khi tỉnh lại từ trong mộng mị, Hạ Nhiên mới biết cuộc mây mưa không lường trước được ở đảo hoang kia thật sự mang đến cho cô sinh mệnh mới, còn là hai đứa.
Bởi vì mang thai, cô dành phải nghỉ học dưỡng thai trước.
Một hồi nghỉ là nghỉ hai năm, khi mà hai đứa nhỏ đã được một tuổi, cô đành phải để nó lại cho ông nội Travis của chúng, theo người đàn ông trở lại trường.
Nếu trước đó Ricard là bệ đỡ cho cô bấu víu thì hiện tại hai đứa nhỏ chính là thay thế anh trói lại Hạ Nhiên.
Chỉ là cô không nghĩ đến, dị năng của họ lại đến trên thân đứa nhỏ.
Anh trai nhỏ Kari sở hữu nét đẹp phương Đông của mẹ với mái tóc đen, đôi mắt đen tinh anh, mang trong mình cả hai dị năng gió và khí, người thừa kế ưu tú hơn cả ưu tú mới của dòng họ De Chevalier.
Ngược lại, em gái nhỏ Catherine lại thừa hưởng nét đẹp phương Tây của cha, đáng yêu tựa như một tinh linh rừng sâu với đôi mắt xanh ngọc bích và mái tóc xoăn màu nâu gỗ xinh đẹp, là báu vật được sủng nịnh nhất nhà.
Quan trọng nhất là so với anh trai, cô bé lại không mang theo gì cả, lại tựa như mang theo tất cả.
Đối với Hạ Nhiên, cô cảm thấy vừa ý với cái kết quả này.
Cô muốn cho đứa nhỏ trải qua một cuộc sống bình thường nhất.
Miễn sao nó vẫn là bé đáng yêu được cưng chiều nhất nhà, mãi mãi được sự bảo vệ của họ mà lớn lên tốt đẹp nhất.
Nhưng bé trai mang theo hai dị năng lại càng khiến cho người ta yêu thương hơn.
Không phải bởi vì nó ưu tú, mà là bởi vì nó quá ưu tú, ưu tú đến mức họ thương tiếc, không muốn nó nhận nhiều trách nhiệm như vậy mà trưởng thành trước tuổi.
Mới có ba tuổi thôi mà trông chẳng khác gì ông cục non.
Catherine là một tay nó chăm lớn lúc họ không có ở nhà.
Từ cái tả đến tắm rửa chải đầu buộc tóc, thời điểm bước đi được đã toàn quyền phụ trách em gái rồi.
Đứa nhỏ như vậy thật khiến người vừa xót xa vừa không ngừng được yêu thương mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!