"Bà ngoại là sẽ chết, dù không phải tự nhiên chết, nhưng vẫn là số mệnh của bà. Dù hiện tại bà không chết, năm sau nữa bà vẫn sẽ chết. Giống như kiếp trước."
Bà ngoại cô vỗ nhẹ tay cô chậm rãi nói.
Người nói về sự sống chết của mình lại thản nhiên như vậy, giống như đang bàn chuyện ngày mai ăn gì.
Hạ Nhiên ngốc ngốc nhìn lại, lại nhìn cha mẹ mình vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cô mỉm cười từ ái.
Thấy cô nhìn thì họ cũng gật đầu, là đồng ý với cách nói của bà ngoài càng khiến Hạ Nhiên mù mịt hơn.
"Có nhiều chuyện, tuy nói là duyên thì chẳng bằng nói số trời đã định sẵn rồi, con ạ."
Bà ngoại cô vuốt v e mái tóc của cô, mỉm cười nói.
"Con có thể sống lại là bởi vì con đường con phải đi chưa có kết thúc, còn là bởi vì người trước để lại kiếp nạn cho con, không phải là kết thúc của con."
Hạ Nhiên khóc nấc lên: "Nhưng nếu vậy không phải ngoại vẫn còn hai năm để sống hay sao..."
Đúng vậy...! Nhưng bà ngoại lại chết trước rồi...
"Hai năm mà thôi. Đối với người cô đơn chờ chết như ngoại, sớm chết còn có thể đoàn tụ với ông ngoại cháu. Nhưng cháu cần phải sống, cần phải gánh vác tương lai của hai gia đình, đứa ngốc à. Dùng hai năm đổi lại con có thể trùng sinh lần nữa, có được tương lai càng tốt hơn, sao ta lại không làm chứ."
Bà ngoại cô hòa ái giảng giải, hiền từ xoa xoa mái đầu cô gái nhỏ đang khổ sở, trên môi là nụ cười già nua thỏa mãn.....
Ricard ôm cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau xe, bỗng nhiên cảm thấy lòng ngực ẩm ướt.
Anh vội vàng nhìn xuống người con gái trong ngực, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn ngập nước mắt mà lòng đau như cắt.
"Nhiên à...! Em tỉnh lại đi..."
"Tỉnh lại đi...! Nếu không tôi sẽ hận mình mất..."
"Nhiên à...
"Hạ Nhiên giật mình theo bản năng nhìn xung quanh. Cô bị ảo giác sao...! Sao cô lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia...! Gọi cô...! Gọi đến lòng cô cũng đau... Bà ngoại cô vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, kéo hồn của Hạ Nhiên về. Hạ Nhiên đưa mắt mù mịt nhìn bà."Con nên trở về rồi đứa ngốc."
Bà nắm tay cô nghiêm túc nói.
"Không..."
Hạ Nhiên hoảng hốt bắt lấy tay bà.
"Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?"
"Mẹ ơi! Con sợ..."
Bỗng nhiên trong khoảng không trắng xóa xuất hiện hai âm thanh nãi thanh nãi khí, mềm nhũn đáng thương cắt ngang lời cô muốn nói.
Thời điểm chúng vang lên, cô cảm thấy thấy tim mình đập thình thịch.
Trong đầu cô còn không ngừng có âm thanh thúc giục cô mau mau chạy đi, tìm chúng nó.
Hạ Nhiên hoảng loạn tìm kiếm xung quanh.
Thời điểm nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ xíu nước mắt lưng tròng mò mẫn trong sương trắng, một cảm giác huyết mạch tương liên tràn vào trong tim Hạ Nhiên, khiến cho đầu óc cô trắng xóa, chỉ còn lại hình bóng của hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ có vẻ không có nhìn thấy cô, cứ loanh quanh mãi, giống như cô lúc mới đến đây, không tìm thấy bến đổ.
Hình ảnh này khiến lòng cô đau nhói, chỉ muốn lập tức đến ôm lấy chúng nó, mang chúng nó đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!