Chương 46: Thật Sự Là Đột Ngột

"Còn nếu ông ấy thật sự là vô ý ra đi, thì đó cũng là số mệnh của ông ấy. Việc em cần làm là tiễn đưa ông ấy, hiểu không..."

Ricard ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô an ủi.

"Oa!!!..."

Hạ Nhiên khóc òa lên, tựa như một đứa trẻ mất đi bến đỗ, gặp cái gì là với lấy cái nấy, sợ hãi buông tay mà ôm chặt cổ người đàn ông.

Người đàn ông cảm nhận từng giọt nước mắt của cô gái nhỏ rơi trên vai mình, đau lòng không thôi.

Trở về một chuyến, cuối cùng lại không phải là thả lỏng tâm trạng mà là tăng thêm gánh nặng cho trái tim cô gái nhỏ yếu ớt.

Ricard thở dài trong lòng.

Hy vọng lần này không phải do Emily làm, nếu không cô gái nhỏ sẽ lại đẩy anh ra không biết xa bao nhiêu nữa.......

Bóng tối bao trùm hòn đảo nhỏ.

Ban đêm trên đường thường không có nhiều người đi lại, hoặc là ở nhà ăn cơm xem tivi, hoặc là lên giường đi ngủ sớm.

Lúc này mới có tám giờ tối nhưng khắp nơi vắng vẻ, trong không gian chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.

Ricard nhìn cô gái nhỏ thân hình phiêu phiêu vô định đi lại trên đường đã được một lúc, thật sự là không biết nên làm sao.

Sau khi khóc một trận trên vai anh, hai người rời khỏi trạm xá thì tình hình vẫn luôn như vậy.

Anh biết Hạ Nhiên vẫn còn chưa thật sự bình tĩnh, nhưng cô lại cứ đi như thế.

Anh không rõ cô có mục đích gì hay không, nên chỉ có thể cùng cô đi.

Đảo nhỏ không có đèn đường, nhưng may mắn có ánh trăng sáng mười sáu, cũng không đến nổi là mò mẫn trong đêm, tựa như du hồn không có chốn về.

Mà thật ra anh cũng không biết cô tính đi đâu.

Anh có chút lo lắng cho thân thể của cô, dù sao họ vẫn còn chưa ăn tối.

"Ai thế?"

Bỗng nhiên bên trong một căn nhà bên đường vọng ra một tiếng gọi.

Ricard dựa theo phương hướng nhìn qua.

Nơi này không biết là hướng nào nhưng chỉ có vài ba căn nhà lác đác, có lẽ không phải trung tâm đảo.

Trong một căn nhà có vẻ cách xa nhất, trước hiên nhà đứng một người đàn ông lưng có hơi còng, anh đoán có lẽ tuổi cũng đã lớn.

Người này đúng thật là đang hướng về họ mà hỏi.

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt đã đưa mắt nhìn qua, rồi có chút ngẩn ngơ thơ thẩn nhìn ông ta.

Mà ông ta thấy họ ngừng lại thì đi ra ngoài cổng.

"Chú Lý...

"Hạ Nhiên nhìn khuôn mặt dần rõ ràng trong tầm mắt, nhỏ giọng thì thầm. Người trong miệng cô, Lý Thành - Người thủ thư của đảo cũng đã nghe thấy tiếng gọi của cô, nhìn mặt cô, ông rõ ràng có chút kinh ngạc."Nhiên Nhiên?

Là cháu hả?"

Ông hỏi một tiếng rồi mở cửa cổng đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!