Chương 45: Tin Dữ

Hạ Nhiên cũng nghĩ như vậy.

Chỉ là cô không biết hắn còn sống hay không.

"Bà ngoại đưa cho em cái gì?

"Hạ Nhiên sững người nhìn anh. Ricard cũng nhìn lại cô. Hai người đều biết, chỉ cần Hạ Nhiên nói ra đáp án, nó sẽ là cây đao xé toạc bức tường mỏng giữa hai người. Nhưng Hạ Nhiên không có khả năng lại giấu nữa."Một tấm ảnh."

Cô rũ mắt.

"Thời điểm bà ngoại mất, nhà của bà bị đốt trụi."

Đốt trụi để làm gì, Ricard không khó đoán nữa.

"Em nghi ngờ nguyên nhân Emily làm vậy là vì tôi nên mới không chấp nhận tôi đúng không?"

Lời nói này anh cắn rất chặt, giống như nghiến đến trong lòng cô, khiến cô run rẩy.

Nhưng câu này Hạ Nhiên không thể trả lời.

Ricard nhìn cô gái nhỏ cúi đầu trầm mặc, dù đã sớm đoán ra nhưng anh vẫn thấy rất biệt khuất.

Mà biệt khuất rồi, anh lại thấy thật muốn giết người.

Bởi vì nếu tất cả đều là vì anh, nếu Hạ Nhiên trốn không xong, anh cũng chẳng có cơ hội gặp cô nữa.

Hạ Nhiên nếu biết anh nghĩ như vậy, cô sẽ cười cay đắng.

Bởi vì kiếp trước cô vốn không hề gặp được anh, còn chẳng biết gì về anh.

Anh có phải nên thấy may mắn vì cô trọng sinh trở về hay không?

Cô biết người đàn ông này rất thông minh, anh cũng đã né đi rất nhiều thứ, không bức hỏi cô.

Nếu không lúc này cô còn chật vật nghĩ xem nên nói thế nào mới vẹn toàn.

Cho dù anh có nghi ngờ cũng không nghi ngờ tới việc hoang đường như vậy, mà cô không muốn nói dối anh.

Anh tinh tế lại khiến cho cả hai đều không khó xử.

Là cô may mắn sống lại, may mắn gặp được anh kiếp này, cô mới là người nên thấy may mắn.

Hai người im lặng, bất giác thuyền đã muốn cập bến.

Hòn đảo nhỏ Đa Bình đã hiện rõ trước mặt họ từ lúc nào.

"Đi thôi."

Ricard bế cô xuống.

"Đừng nghĩ nữa. Tôi không phải đã nói rồi sao."

Anh vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, nhắc nhở.

"Ricard..."

"Amou.

"Ricard chặn cô. Thấy cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn mình, anh nói:"Gọi tôi Amou được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!