Chương 32: Dung Túng Em Thôi

Ricard đỡ Hạ Nhiên từ trong ngực mình ra.

Đương muốn nói gì lại thấy cô đôi mắt hoảng loạn bối rối rũ mắt nhìn chỗ nọ chỗ kia chứ không dám nhìn anh, thái độ chột dạ rõ ràng thì tâm tình vui vẻ vì được đáp lại như bị phủi bay, trái tim cũng bị nhéo một cái.

Ricard à Ricard, mày thật thất bại.

Thất bại đến nổi trở thành công cụ cho cô gái mày thương đi khiêu khích, trả thù người khác.

Nếu em ấy muốn, anh sao có thể không tình nguyện giúp? Nhưng chính là em ấy chỉ muốn một mình làm cũng không nguyện ý để anh giúp...! Không muốn cho anh tình thật mà giúp...! Cái cô gái đáng giận này.

Hạ Nhiên khúm núm rối rắm một hồi vẫn cảm nhận được tầm mắt người đàn ông đang nhìn mình.

Cô vừa sợ không dám đối diện rồi nhìn thấy thất vọng trong mắt anh, lại tò mò muốn biết bản thân có đã khiến cho anh tổn thương.

Cuối cùng cô cũng nhịn không được hơi nghiêng đầu nhìn lén một cái.

Một cái này...! Trực tiếp khiến Hạ Nhiên ngẩn ra.

Người đàn ông này thông minh như cô nghĩ, không ngoại lệ nhìn rõ ý đồ của cô.

Thế nhưng...! Tại sao...! Tại sao trong mắt anh lại tràn ngập dung túng...

Yêu thương, cưng chiều...! Thất vọng, đau lòng có...! Nhưng lại nhiều hơn dung túng...

Tim cô tựa như bị ai đâm một cái.

Mắt thấy người đàn ông muốn nói gì, cô không kịp suy nghĩ vội vàng cúi đầu, đồng thời che giấu đi hốc mắt đang nóng lên.

Không! Anh đừng nói gì hết, Ricard...! Em không muốn nghe, không muốn tiếp nhận sự ôn nhu của anh đối với em...! Em không xứng...

Có lẽ Ricard thật sự cảm nhận được ý nghĩ của cô, anh vậy mà không có nói gì cả.

Lagan ngồi bên cạnh không hiểu được tại sao không khí lúc này lại cổ quái như vậy.

Không phải là nên ngọt ngọt ngấy ngấy với nhau hay sao?

Lagan còn muốn nghĩ thêm nhưng giờ học đã đến rồi.

"Đi thôi. Tôi hơi háo hức muốn biết tiếp theo thế nào rồi."

Hắn vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Nhiên vội vã theo sau.

Ricard cười đau lòng nhìn bóng lưng cô gái nhỏ hối hả giống như đang chạy trốn.

Hạ Nhiên, em có thể ác một chút, có khi lúc này tôi sẽ không tha thứ cho em dễ dàng như vậy.

Nhưng em không phải.

Cô gái nhỏ, em khiến tôi không biết nên làm sao mới phải.

Vậy nên tôi chỉ có thể tiếp tục cưng chiều em thôi.

Ít ra em thấy có lỗi với tôi, cũng sẽ không quên được tôi.

Em sẽ nhớ mãi không quên tôi đúng không?

Bạn học Nhiên đúng thật là đang nhớ mãi không quên người nào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!