Emily nhìn thấy đôi mắt sưng húp chưa kịp tan của Hạ Nhiên thì đắc ý hển mũi lên trời, chỉ thiếu cho cô một câu "mày biết thức thời đó
"luôn. Nhưng trên cơ bản thì Emily cũng không bỏ qua khiêu khích Hạ Nhiên."Sớm thức tỉnh thì bớt đau khổ.
Cô chẳng có chút lợi thế nào đâu, đừng vọng tưởng vào những hư vô mờ mịt như lời hứa."
Vừa nghe hai chữ "lời hứa
"từ miệng cô ta, ánh mắt của Hạ Nhiên trở nên sắc bén, trừng trừng nhìn Emily. Cô vốn còn không chắc chắn, nhưng lời này chẳng khác nào Emily tự nhận mình biết chuyện lời hứa kia. Tuy cô vẫn còn nhiều nghi vấn, thế nhưng chỉ nhiêu đây là quá đủ cho Hạ Nhiên rồi. Emily tự nhiên bị cô trừng thì giật thót một cái, xong lại thấy mất mặt vì bản thân bị một đứa nhà quê dọa, tức giận nổi lên."Trừng cái gì mà trừng!
Tốt nhất mày đừng có chọc tao!"
Cô ta nói xong thì liếc thấy cái gì, lập tức vượt qua Hạ Nhiên, đi đến phía sau.
"Ricard!"
Hạ Nhiên vừa nghe đã cười cười, nhưng cô không có bận tâm mà đi vào căn
-tin.
Ricard nhìn bóng lưng cô, không tiếng động tránh xa thân hình của Emily đang áp đến.
Anh không có vì nghi vấn trong lòng mà đi hỏi Emily.
Bởi vì anh biết làm vậy cũng chỉ phí công, còn khiến Emily nghi ngờ.
Anh lại không muốn chơi trò kéo co với cô ta.
Nếu không phải vì chút quan hệ sâu xa giữa hai gia đình, còn lâu anh mới phải cho cô ta sắc mặt tốt.
Hơn nữa, nếu anh đoán không sai, chuyện gia đình của Hạ Nhiên có liên quan đến Emily.
Nhưng anh không rõ làm sao Emily biết về Hạ Nhiên cùng gia đình em ấy.
Năm xưa nhà anh có liên quan đến nhà Hạ Nhiên là một chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không rõ ràng nhưng anh không nghĩ được người như Emily làm sao lại biết Hạ Nhiên.
Vốn anh còn muốn liên lạc với về nhà hỏi thử nhưng sau chuyện ám sát hôm qua, ngôi trường này bảo mật đã thiết lập lại, không dễ dàng xâm nhập nữa.
Với cả anh không muốn xảy ra xích mích với cao tầng tổ chức này.
Thôi đi, chuyện tới đâu hay tới đó.
Trước sau gì cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
"Ăn cái này đi."
Hạ Nhiên chỉ vào một lồng tiểu lung bao với Lagan.
"Đó là cái gì?"
Lagan nhìn những túi bột xinh đẹp xếp ngay ngắn trong một cái khay bằng tre, trầm trồ hỏi.
"Một món ăn đặc trưng của Trung Hoa, gọi là tiểu lung bao."
Hạ Nhiên vừa nói vừa lấy cho mình một chén chè nấm tuyết hạt sen cẩu kỷ tử.
"Đó là cái gì nữa?"
Lagan chỉ vào chén chè trên tay cô hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!