"May mắn ông nội con vẫn còn chút lương tri, còn nhắc một câu rằng ông có để lại cho nhà kia một tín vật, chỉ cần nhìn thấy là biết thôi. Thế nhưng lại không có nói cho ta biết là thứ gì."
Travis bất lực.
"Ông nội không có đứng đắn như vậy, người nhà kia vẫn tin tưởng sao?
"Ricard không thể không đại nghịch bất đạo mà bình phẩm một câu. Travis không trách anh mà nhún vai."Cơ mà...! Tại sao con bỗng nhiên quan tâm chuyện này? Lúc nói cho con nghe con còn biểu hiện rất hờ hửng, cứ như chuyện không liên quan đến mình.
Con như vậy khiến ta nghĩ...! Có phải con đã nhìn thấy người rồi hay không đó."
Travis chống cùi trỏ lên tay vịn ghế, tay thì chống đầu nhìn anh suy đoán.
"Ba nghĩ ông nội sẽ để lại cái gì cho người nhà kia? Có phải một thứ chỉ cần nhìn thấy người nhà chúng ta thì sẽ lập tức nhận ra không?
"Anh đã nghĩ, biểu hiện của Hạ Nhiên thật sự rất rõ ràng là nhận ra anh. Lại thêm chuyện này, anh không thể không suy nghĩ nhiều. Travis nghe anh nói thì trầm ngâm."Có khả năng đó.
Con nói cái này, tự nhiên ta nhớ ra một chuyện."
Ông ngồi lại nghiêm chỉnh trên ghế, khiến Ricard cũng nghiêm túc lên, nhìn ông.
"Con có nhớ...! Con rất giống ông nội con không?
"Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Đúng vậy, Ricard anh cách đời nhưng lại cực kỳ giống ông nội anh, so với ba anh còn chẳng giông bằng. Ít nhất, ánh mắt của anh là thừa hưởng từ ông nội, ba anh lại giống bà nội. Nếu người Hạ Nhiên nói là ông nội anh thì có vẻ hợp lý hơn."Ba, có thể con thật sự đã gặp đời sau của nhà đó.
Nhưng hiện tại con không chắc chắn lắm, không thể nói rõ ràng với ba.
Hơn nữa trên người cô ấy rõ ràng có chuyện xưa, nhìn thấy con thì đặc biệt bài xích, giống như thù giết cha vậy.
"Ricard đầy bất lực nói. Travis nghe anh nói thì biểu cảm trở nên thú vị nhìn anh."Trước không nói người kia.
Con đó, có phải thích người ta không?"
Ông cười cười nhìn anh.
Từ sau khi lập ra lời hứa kia, người nhà ông đều không có qua lại với nhà kia.
Đến đời của ông cũng vậy, rồi con ông ra đời, ông cũng không cho rằng con ông sẽ nối lại lời hứa này.
Không phải là tùy duyên sao?
Vậy cứ tự nhiên đi, gặp rồi lại nói sau.
Con ông đang ở trong ngôi trường kia, lại nói là nhìn thấy người, nói rõ là gặp người ở trong trường.
Người có thể vào trường thì không thể nào bình thường.
Có thể cái duyên phận này thật sự khó lường như vậy sao? Để con ông cho dù vào một nơi như vậy vẫn có thể gặp được người?
Con ông còn chủ động quan tâm chuyện này, ông không thể không nghĩ, con ông đã động tâm tư rồi.
Có tâm tư mới có phiền não.
"Thích một người mà thôi, con cũng đến tuổi rồi.
"Ông cản thán nói. Ricard không nói gì. Thế nhưng như vậy chẳng phải là đang ngầm thừa nhận sao?"Chuyện của đời các con, con tự lo liệu đi.
Nếu đúng là người ta, con biết phải làm gì rồi đó.
"Ông nhắc nhở. Ricard gật đầu."Có điều ba cảnh tỉnh con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!