Đây chính là bí mật cô gìn giữ bấy lâu, đến cả ba mẹ cô cũng không biết.
Người biết duy nhất là bà ngoại cô, chỉ là bà cũng không hiểu rõ, chỉ kêu cô giấu kín.
Sau khi hiểu chuyện, cô không còn dùng đến nó dù chỉ là vài cái di chuyển.
Kiếp trước cô cũng ôm nó trong lòng mà chết đi.
Hiện tại cô lại hiểu thêm được một chuyện, người phía sau Mạc Dũng có khi đã biết chuyện này.
Có lẽ không có rõ ràng, có khi chỉ biết cô có năng lực đặc biệt và được tuyển chọn đến đây.
Người kia là muốn ngăn cản cô dù cô không rõ việc này bất lợi gì cho họ mà họ phải lao tâm lao lực như vậy.
Cô không nghĩ đây là kẻ thù của nhà cô tìm tới.
Nhà cô làm ăn lương thiện, có tiền có của là do ba mẹ cô bôn ba vất vả.
Chính vì vậy cô mới càng thêm hận, càng quyết tâm muốn làm rõ.
Kiếp trước cô không đến, kiếp này cô lại đến rồi...! Người kia sẽ làm gì nữa đây?
Còn có, hắn là ai?
Mãi lo suy nghĩ, Hạ Nhiên đã đi được một đoạn dài.
Bởi vì thất thần nên cô không giữ vững thân hình trên không trung, mà phải đến lúc bản thân rơi xuống đất cô mới lại đạp một cái tượng trưng.
Nhưng chỉ bằng như vậy, cô cũng nhanh hơn so với rất nhiều người.
Đi càng lâu người trên đường càng thưa thớt.
Cô không rõ ngôi trường tập trung toàn dị năng giả này sẽ có nhiều ít người, nhưng có nhiều người như vậy không giống người thường cũng đã khiến cô kinh ngạc.
Cô có chút tò mò đối với cuộc sống sau đó tại ngôi trường thần bí nằm trên đỉnh núi kia.
Cũng nhờ vậy mà cảm giác mất mát và đau khổ vì sự ra đi của bà ngoại trong cô mới phai nhạt đi một chút.
Hạ Nhiên tận lực tránh xa người khác, không để bản thân va chạm với họ, tránh phiền phức không cần thiết.
Mọi sự đến trường rồi lại nói sau.
Giống như người phó lái kia đã nói, cô chỉ có thể đi một mình.
Bất cứ sự tin tưởng nào không cần thiết đều không thể có khi tương lai phía trước còn không hiển lộ rõ.
Sự cảnh giác là điều kiện hàng đầu khi tồn tại ở một nơi xa lạ.....
Lúc nhìn thấy cô không có nghĩ đoạn đường lên núi này lại ngoằng ngèo khó đi đến vậy, còn rất dài và hẹp.
Lên đến nữa đường còn có gió lớn, áp lực không khí khi lên cao đột ngột còn khiến tai cô ù lên.
Nhưng dù vậy cô vẫn vượt qua rất nhiều người, và thành công đến được đỉnh núi trước khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống.
Đến đỉnh núi, Hạ Nhiên mới nhìn thấy ngôi trường nơi cô sẽ học tập trong thời gian tới.
Cả một đỉnh núi bị san bằng, ngôi trường chiếm trọn cả đỉnh núi, xung quanh có tường vây.
Trước mặt cô là cổng trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!