Tạ Tiểu Chu đứng giữa đám người, ở dưới chân cậu, một lá bài poker xoay tròn hai vòng, "Cạch" một tiếng rơi trên mặt đất.
3 bích đen.
Đây là vé vào cửa của lâu đài.
Đôi mắt của mọi người in hằn tia máu, như điên cuồng mà nhào tới lá bài vô tội kia, cắn xé tranh giành nó.
Từ xa nhìn lại, thật giống như bọn họ đang quỳ lạy Tạ Tiểu Chu.
[Lá bài kia không phải vé vào cửa để vào bên trong sao?]
[Sao Chu Chu lại ném thế kia, không phải lúc trước còn đang chạy thục mạng vì nó à?]
[Chắc là không còn cách nào mà tự cam tâm tình nguyện đi nhỉ, sớm biết như vậy còn không bằng từ bỏ trước đi, đỡ phải uổng phí sức lực]
Trong tiếng kêu rên của đám người kia, Tạ Tiểu Chu vẫn cứ đứng ở đấy mà im lặng.
Đương nhiên không phải là đang tự sa ngã mà là cậu đang tự suy nghĩ một chuyện.
Vừa mới bắt đầu, yêu cầu vượt qua trò chơi này là gom đủ 13 lá bài, sau đấy lại đổi thành đạt được lá 3 bích.
Cho dù là yêu cầu nào thì bản chất cũng chẳng khác nhau là mấy.
Vì sao nhỉ?
Bởi vì, cả hai yêu cầu này đều do Kẻ Lừa Đảo định ra, chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể sửa đổi.
Xét đến cùng, để ai tiến vào lâu đài, khi nào tiến vào lâu đài, đều là do Kẻ Lừa Đảo quyết định.
Hắn cưỡng ép mọi người gia nhập trò chơi này, mà thắng thua, cũng không phải xét đến kết quả, mà là xem ý muốn của hắn.
Quy tắc như vậy còn cần phải đi tuân thủ sao?
Tạ Tiểu Chu không cần tham gia trò chơi, chỉ cần thuyết phục Kẻ Lừa Đảo là được.
Kẻ Lừa Đảo cực kỳ tự tin.
Sự tự tin này xuất phát từ việc hắn là thần trong cả cái thành phố nói dối này, chỉ cần hắn muốn thì hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen mà lừa gạt quy tắc và rồi đem tất cả mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Nhưng Tạ Tiểu Chu biết, "Thần
"như vậy, cũng chỉ là người do tổ tiết mục bày ra. Chỉ cần chọc ngoáy điểm này, sự tự tin của hắn chắc chắn sẽ bị phá vỡ."Kẻ Lừa Đảo," một làn gió thổi qua gương mặt Tạ Tiểu Chu, tóc đen bay lên, giọng nói của cậu cũng từ giữa những tiếng kêu rên ân oán kia lại nghe rất rõ ràng, "Tôi cảm thấy cái danh 'Kẻ Lừa Đảo' này cũng rất thú vị, nhưng...... lại không thích hợp với anh."
"Anh cảm thấy thế nào?"
Tạ Tiểu Chu ngửa đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng cứ như không phải đang đi chọc giận người ta.
[Cậu ta đang làm cái gì vậy]
[Boss của tổ tiết mục rất kiêu ngạo, dám nói như vậy chắc chắn sẽ bị giết, cậu ta đang đi tìm chết à]
[Tôi mặc kệ, tôi tin tưởng Chu Chu, Chu Chu chắc chắn có thể hoàn thành quay chụp! ]
[Đám fans các người sao lại mù quáng như vậy chứ, tôi cảm thấy độ khó khăn của tiết mục này rất cao, không nhất định có thể hoàn thành quay chụp]
Độ khó khăn của tiết mục này đối với Tạ Tiểu Chu thật sự là khó nhất.
Từ lúc bắt đầu tiến vào tiết mục thì giả dối vẫn luôn bám sát theo sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!