Chương 50: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》4

: sinh ra hứng thú

Lúc ấy mắt kính nói mấy lời này, Tạ Tiểu Chu tự nhiên cũng nghe hết rồi.

Anh ta chính là kiêu căng khinh thường mà nói, chờ Tạ Tiểu Chu khóc lóc kêu cứu.

Nhưng cũng chỉ là nói miệng, mắt kính cũng chẳng làm ra chuyện gì hại người, Tạ Tiểu Chu cũng không muốn cùng anh ta so đo.

Nhưng vừa quay đầu, lại thấy mắt kính khóc lóc cầu cứu cậu.

Kể từ đó, liền có chút hoang đường.

Nhưng hoang đường vẫn rất nhiều, Tạ Tiểu Chu lại cảm thấy một màn này có chút kỳ quái.

Chỉ thấy mắt kính vẻ mặt khủng hoảng, miệng thì kêu "Cứu mạng" một bên lại vọt tới chỗ Tạ Tiểu Chu.

Thoạt nhìn, tựa hồ có đồ vật gì đó rất kh ủng bố đang đuổi theo phía sau hắn.

Nhưng Tạ Tiểu Chu lướt mắt nhìn qua, lại chẳng thấy cái gì.

Sau lưng chỉ có từng khu dạy học yên tĩnh, không hề có ai.

Công ty hướng dẫn nhiệm vụ công tác, trong trường học chỉ có một vật dị thường, mà vừa nãy cậu đã giải quyết được vật dị thường cấp Ⅰ kia là phòng học tro tàn rồi.

Như vậy Mắt kính đã gặp cái gì?

[Cười chết.

Vừa nãy còn nói muốn chờ Chu Chu kêu cứu mạng, giờ vả mặt cũng nhanh thật.]

[Anh ta tốt xấu gì cũng là khách mời cấp A, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?]

[Chắc sẽ không có ai chú ý đến kẻ mang vẻ mặt pháo hôi đâu ha?]

Tạ Tiểu Chu xa xa mà nhìn Mắt kính.

Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy đôi mắt kép như con bọ ruồi xuất hiện dưới cặp kính gọng đen nặng nề kia, đang phản chiếu lại ảnh ngược của cậu.

Nhưng ngay lúc cậu muốn thấy rõ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, mắt kính cũng đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Lại dường như, vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy đầu có chút choáng, cảnh vật trong tầm mắt liền bắt đầu vặn vẹo lên.

Cậu liền nghĩ tới lời của nhân sự về "Linh cảm

". Linh cảm cao hơn người bình thường, có thể thấy một số thứ mà người khác nhìn không thấy. Đồng dạng, cũng khiến chính bản thân gặp càng nhiều nguy hiểm. Phương thức ứng phó tốt nhất chính là, làm bộ như không nhìn thấy, nghe không thấy, vờ như mấy thứ này căn bản không tồn tại. Biết đến càng ít, liền sẽ càng an toàn. Tạ Tiểu Chu tận lực bỏ qua cảm xúc cổ quái kia, cảm giác choáng đầu đến nhanh đi cũng nhanh. Cậu hỏi:"Anh làm sao vậy?"

Mắt kính ngừng lại, nặng nề mà thở hổn hển một hơi: "Đã chết, cô ấy chết rồi——

"Anh ta như chịu đả kích lớn, nói năng lộn xộn. Tạ Tiểu Chu nghe xong, mới hiểu được Mắt kính nói"Cô ấy đã chết

", chỉ hẳn là Tóc mái. Có thể bị lựa chọn cùng đi vào tiết mục đoàn đội đối kháng này, Tóc mái hẳn là cũng là khách mời hạng A đi, chắc chắn sẽ có vài món đạo cụ cùng thẻ thân phận bảo vệ. Không dễ chết như vậy được. Tạ Tiểu Chu nghe được tin người chết, cảm giác không chân thật liền xuất hiện."Chết như thế nào?" Cậu nhíu nhíu mày, hỏi, "Đã xảy ra cái gì?"

Mắt kính sắc mặt tái nhợt, không ngừng chảy mồ hôi: "Chúng tôi đi vào một cái phòng học, sau đó......! Không biết đã xảy ra cái gì, đầu cô ấy liền rớt xuống, vô số sâu từ hốc mắt chui ra, tôi......

"Anh ta sợ hãi đến nói cũng không thuận. Mắt kính tuy miêu tả chẳng ra hình tượng gì, nhưng Tạ Tiểu Chu vì linh cảm quá cao, liền tự chính mình não bổ mà nghĩ ra hình ảnh kia. Trong căn phòng. Đầu đột nhiên rơi xuống. Thân thể biến thành một bãi thịt nát, trở thành sào huyệt của sâu...... Sắc mặt Tạ Tiểu Chu lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ dần trắng xuống. Không. Không thể tiếp tục nghĩ nữa. Tạ Tiểu Chu ngừng lại sức tưởng tượng đang dần quá mức nguyên vẹn kia:"Sau đó thì sao?"

Mắt kính nói: "Sau đó tôi liền chạy, tôi sợ cũng biến thành cái dạng này......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!