Tạ Tiểu Chu nhìn kỹ một lúc, phát hiện trên thẻ thân phận của mình toàn mang hàm nghĩa ba chữ "bia đỡ đạn". Học sinh BVừa nhìn là biết vai diễn quần chúng mờ nhạt, là cái loại vừa ra trận không quá 3 phút đã ngỏm củ tỏi ấy.
Nhóm khách quý lấy xong thẻ thân phận, bên trong loa lần thứ hai truyền đến giọng nói của người phụ nữ:[ Vui lòng đến tòa nhà dạy học bỏ hoang trước 11 giờ tối nay, và cử hành nghi thức bút tiên trong phòng học ][ Nghi thức không hoàn thành thì nhiệm vụ thất bại ]Người phụ nữ cũng không nói hậu quả của nhiệm vụ thất bại là gì, mà rõ ràng, đó không phải là kết quả tốt gì.
Tích tích tích…Kim giây lần lượt đi qua, bây giờ là 9 giờ tối, nhóm khách quý còn hai giờ. Thời gian không nhiều không ít.
Mà nhóm khách quý mới cũng không dám manh động, trong chốc lát, rốt cục có người nói chuyện: "Mọi người trước tiên tự giới thiệu mình một chút, làm quen với nhau, dù sao tiếp đó chúng ta còn hợp tác."
Tạ Tiểu Chu cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, ngước mắt nhìn sang, dĩ nhiên thấy được một người không ngờ đến —— Trần Lê. Trần Lê thoạt nhìn cũng ra gì lắm, là người đầu tiên giới thiệu: "Trần Lê, nghề nghiệp trong hiện thực cũng là diễn viên, đã tham gia 1 lần."
Ở chỗ này cơ bản đều là người mới, nhiều nhất chỉ trải qua thử kính, mọi người nghe Trần Lê nói vậy liền nhìn gã ta đầy bất ngờ."Đại lão, cầu mang theo!"
"Tôi rất nghe lời, xin mang tôi qua cửa với!"
"Đại lão, nội dung thử kính cùng với nội dung chương trình có phải là khá giống nhau không?"
Trong phòng học lập tức trở nên ồn ào. Có người muốn kết thân, có người muốn biết nội dung của chương trình tạp kỹ kinh dị …Khách mời đều mỗi người một ý, chỉ có Tạ Tiểu Chu là lạnh lùng quan sát.
Vốn dĩ những người có mặt hầu hết đều là người mới đến, không ai có thể thuyết phục được đám đông, Trần Lê đứng lên thể hiện thân phận của mình, xem như là đã chiếm vị trí dẫn đầu trong đám người này.
Tuy nhiên, dựa theo sự hiểu biết của Tạ Tiểu Chu đối với Trần Lê chưa chắc gã ta sẽ đứng lên lãnh đạo mọi người hoàn thành nhiệm vụ, càng có khả năng là gã ta muốn để người khác làm bia đỡ đạn.
Không quản Trần Lê trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này gã ta mỉm cười mười phần tự tin, trông có vẻ sẽ có chuyện như thế.
Gã ta làm một động tác tạm dừng, những người khác quả nhiên yên tĩnh lại: "Thẻ thân phận được rút trong mỗi màn tạp kỹ đều rất quan trọng, chi bằng trước tiên chúng ta chia sẻ một chút về thẻ thân phận?
"Nghe nói như thế, những người khác có chút chần chờ. Xét cho cùng, thẻ thân phận đều phải giữ riêng cho bản thân, và mỗi người đều có những kỹ năng đặc biệt, nên vẫn hơi ngần ngại khi để lộ chúng như thế này. Trần Lê cũng biết ý nghĩ của bọn họ, bước ra thả con tép, bắt con tôm:"Thẻ thân phận của tôi là "Lớp trưởng", có thể ra lệnh cho các NPC trong lớp."
Có Trần Lê đi đầu, những người khác cũng liên tiếp buông xuống cảnh giác."Tôi là "Phú nhị đại", có thể dùng tiền mua mạng."
"Tôi là "Hoa khôi của lớp", tất cả sinh vật giới tính nam sẽ không công kích tôi."
"Tôi là "học bá khoa tự nhiên", hiệu quả là suy nghĩ nhanh và có thể cảm nhận được những chi tiết mà người khác không thể phát hiện ra.
"
"Tôi là "Học sinh nghèo", bởi vì quá nghèo và xấu xí nên không có sinh vật nào muốn tiếp cận tôi."Tạ Tiểu Chu: "….
"Sao càng ngày càng thấy thẻ của mình cứ rác rưởi thế nào ấy. Khách quý ở đây tổng cộng có 6 người, mọi người đều tự giới thiệu thẻ thân phận của mình xong rồi, chỉ còn mỗi Tạ Tiểu Chu là chưa, vì thế tất cả đều nhìn sang. Tạ Tiểu Chu:"Tôi là học sinh B.
"Những người khác: ? Này là thân phận gì đây? Nghe có hơi bình thường. Tạ Tiểu Chu cũng không có giấu giếm, trực tiếp đưa ra tấm thẻ:"Tôi không có kỹ năng đặc biệt."Trần Lê như là thuận miệng phổ cập: "Nếu không có kỹ năng đặc biệt, rất khó để tồn tại trong 《Tạp kỹ kinh dị 》."
Nghe nói như thế, ánh mắt của những người khác lãnh đạm xuống, cũng dán cho Tạ Tiểu Chu mác "bia đỡ đạn
". Một người nhất định phải chết, bọn họ cũng không cần lãng phí tình cảm. Người học sinh nghèo đứng cạnh Tạ Tiểu Chu lặng lẽ kéo ra khoảng cách của hai người. Thấy một màn như vậy, khóe miệng Trần Lê nhếch lên, nụ cười càng thêm thâm thúy:"Được rồi, nhiệm vụ lần này là phải hoàn thành trò chơi bút tiên vào buổi tối, trước tiên chúng ta đến lớp học nhìn thử.
"Nhóm khách quý xem Trần Lê là đứng đầu, đồng loạt bước ra ngoài. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, Tạ Tiểu Chu thành người đi cuối cùng. Trần Lê đi ngang qua cậu, mang theo vẻ thương hại nhìn cậu:"Không ngờ cậu lại lấy được một tấm thẻ vô dụng.
"Mặc dù nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng tấm thẻ thân phận mà Tạ Tiểu Chu nhận được thực sự vô dụng. Trần Lê cho rằng Tạ Tiểu Chu chịu thua, cười nói:"Chậc chậc, chúng ta cũng từng đóng phim cùng nhau, bây giờ cậu cầu xin xin tôi, tôi có thể đưa cậu qua cửa."Tạ Tiểu Chu: "Ờm…"Trần Lê tự kiêu mà nói: "Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi là được…"Tạ Tiểu Chu ngắt lời gã ta: "Tôi có chút tò mò."
Cậu sờ sờ chóp mũi, "Nhìn cậu cũng chẳng ra làm sao, sao lại nghĩ đến đẹp như vậy nhỉ?"Trần Lê: "…"Tạ Tiểu Chu chân thành đề nghị: "Chi bằng cậu tìm một cái gương soi soi thử, nhìn vào khuôn mặt của chính mình rồi tỉnh lại đi thôi."
Trần Lê không thể bình tĩnh, hung hăng doạ người: "Miệng lưỡi bén nhọn của mày thì có ích gì ở nơi này? Đề nghị mày sớm nhận ra tình hình đi, quỳ xuống cầu xin tao thì tao sẽ mang mày qua cửa."Tạ Tiểu Chu có chút cạn lời: "Bản thân mày ngu xuẩn, cho nên cảm thấy người khác cũng ngu giống mày à?"
Cậu một lời đâm thủng, "Cái loại người nham hiểm ác độc như mày, sẽ tốt bụng mà giúp đỡ người khác ư? E rằng là tìm bia đỡ đạn đấy chứ."Suy nghĩ xấu xa âm u của Trần Lê bị chọc thủng, sắc mặt đỏ bừng.
Gã ta sợ người bên ngoài nghe được tiếng trò chuyện nên không nói nữa, hung dữ trừng Tạ Tiểu Chu một cái. Tạ Tiểu Chu nhún vai, bước ra khỏi lớp sau cùng.***Tất cả các khách mời rời khỏi lớp học và chương trình tạp kỹ chính thức bắt đầu.
Cùng lúc đó, trên trang chủ của 《Tạp kỹ kinh dị》, một phòng phát sóng trực tiếp lặng lẽ mở ra, khán giả ùa vào.[ Chỉ có mình tui xem trọng Trần Lê sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!