Chương 48: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》2

: linh cảm

Tiến triển này, liền khiến cả người xem cũng không có nghĩ đến, sôi nổi tỏ vẻ sợ ngây người.

[Thế mà lại gọi Tần Nguyên, Tần Nguyên lại bị bắt làm công cụ hình người rồi!]

[Tần Nguyên là ai, cũng là khách mời sao?]

[Lâu trên, cảm thấy hứng thú có thể tới 《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》xem thử, Tần Nguyên là BOSS ẩn trong tiết mục.]

[Thật sự có thể vượt qua sao?]

[Chỉ có mình tôi cảm thấy Tạ Tiểu Chu quá thánh mẫu sao? Cậu ta rõ ràng có thể lựa chọn giải quyết người của Hiệp Hội Diễn Viên đó, vậy mà lại tự tìm phiền toái cho mình.]

[Thứ lỗi ha, chỉ có mình nhà ngươi cảm thấy vậy thôi.

Nếu Chu Chu thật sự làm vậy, thì chắc chắn không phải Chu Chu!]

Kỳ thật Tạ Tiểu Chu cũng có ý nghĩ này trong mắt, nghĩ đến trò đùa dai kia—— liền muốn đem cái điện thoại này gọi tới chỗ Thẩm Bạch Khê kia, sau đó lại nhìn phản ứng của mọi người ở hiện trường.

Đây là "Rose Boy

"ẩn sâu trong tiềm thức muốn quấy phá. Trong lúc diễn kịch, diễn viên tốt vẫn là thường sẽ nhập vào nhân vật mình diễn, nhưng cho dù là sau khi đã đóng máy cũng rất khó mà thoát khỏi liền trạng thái tính cách kia. Cậu bây giờ chính là bị"Rose Boy

"ảnh hưởng quá sâu. Chính Tạ Tiểu Chu cũng không muốn trở thành"Rose Boy

", hơn nữa, cậu vẫn có nguyên tắc của chính mình. Hơn nữa, cậu lựa chọn gọi điện cho Tần Nguyên, cũng không phải tùy tiện hành động. Một là, Tần Nguyên không có khả năng sẽ chết; hai là, cậu có một cái ý tưởng muốn được xác nhận một chút. *** Trong phòng hội nghị một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại mọi người tiếng hít thở. Tạ Tiểu Chu cầm di động, đặt ở bên tai, có thể nghe được dòng điện lưu vẫn đang xoẹt xoẹt bên trong. Đối phương không có đáp lại. PPT ca vui sướng khi người gặp họa mà bổ sung nói:"Đây là bằng hữu của cậu, hay là địch nhân? Chỉ cần tiếp được điện thoại, hắn liền sẽ tử vong, nói không chừng cậu còn có thể nghe được tiếng hắn thống khổ kêu r3n nà......" Tưởng tượng đến cái hình ảnh này, hắn liền kích động mà giơ cao tay, "A, mỹ diệu cỡ nào.

"Vừa dứt lời. Di động một khác này, lập tức truyền đến một tiếng hét thảm. PPT lại càng phấn khích, hỏi:"Dễ nghe không?

"Tạ Tiểu Chu cảm giác được lòng bàn tay đang cầm di động run nhè nhẹ. Rất rõ ràng, ầm, thanh âm này cũng không phải Tần Nguyên phát ra. Sau khi tiếng hét trong di động nhỏ dần, Tạ Tiểu Chu lại nghe thấy loa nghe trong di động phát ra một tiếng:"Tạ, Tiểu, Chu."

Đối phương như là hồi lâu chưa có mở miệng, hắn nói rất chậm, tiếng nói cũng có chút cứng ngắc, lại để lộ khí chất lạnh lẽo kia.

"Ngươi, gạt, ta.

"Tần Nguyên nói. Mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm thứ gì đó bị bóp nát. Tạ Tiểu Chu:"......

"Tần Nguyên chắc sẽ không còn nhớ đến vụ khách mời thường trú kia đi. Chỉ là một lúc cùng diễn kịch thôi, sao lại tin như thế chứ? Nhưng Tạ Tiểu Chu cũng không hoảng hốt, chỉ là gọi điện thoại thôi, lại không phải mặt đối mặt. Vì thế cậu lại trắng trợn nói dối:"Ầm? Sao không có tín hiệu nhỉ...ê? Cậu vừa nói cái gì?

"Vừa nói, một bên đã trực tiếp ngắt kết nối điện thoại, đem điện thoại nhét trở lại hộp đen. Làm xong những việc này, Tạ Tiểu Chu trộm liếc màn hình di động một cái. Còn tốt, Tần Nguyên còn chưa phá hư cái điện thoại này là may rồi. PPT cũng nhìn thoáng qua hộp đen, không xem không biết, vừa thấy —— gã liền kêu r3n lên:"Di động, di động ——

"Vĩnh viễn không mất đi kết nối là vật dụng nguy hiểm cấp Ⅰ, cho dù dùng thế nào cũng đều sẽ không hư hao. Nhưng hiện tại, di động lại không ngừng run rẩy, như là đang chịu cái thống khổ gì đó, lớp vỏ ngoài cũng bắt đầu biến đổi, màn hình nứt mẻ hết cả lên. PPT run rẩy hai tay, chỉ về phía Tạ Tiểu Chu:"Cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy hả???"

Tạ Tiểu Chu ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ kia, đôi tay đặt ở đầu gối, vẻ mặt vô tội mà nói: "Là thực hiện theo lời anh nói thôi, gọi điện thoại."

PPT: "Vậy tại sao giờ lại như vậy???"

Tạ Tiểu Chu trầm ngâm một lát, đưa ra trả lời: "Có lẽ, nó cũng có cái gì đó luẩn quẩn trong lòng."

PPT: "?"

"Phanh

"đến một tiếng. Vĩnh viễn không mất đi kết nối giờ đã chia năm xẻ bảy. Tạ Tiểu Chu thay đổi cách nói:"Lại có lẽ, nó đang suy nghĩ quá nhiều."

PPT: "......"

Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu lên, hơi hơi mỉm cười, đem nguyên lời nói dâng trả: "Dễ nghe không nà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!