Đám làn đạn liền tràn ngập không khí vui sướng.
[Há há há há, ngươi là cái thá rì?]
[Rõ ràng là lời kịch giống nhau, tại sao lại cho ra kết quả không giống nhau? Tôi không phục!]
[Lầu trên, này rõ ràng là chép bài tập, ai đó cứ cho rằng sẽ được tổng điểm, kết quả lão sư sớm đã nhìn thấu, nên mới cho 0 điểm na.]
[Chính xác!]
"Bác sĩ......
"Bác sĩ đi tới, mang theo mặt nạ mỏ chim lại lộ ra sự lạnh nhạt vốn có, như là Tử Thần đang hành tẩu trong đêm đen, chẳng có lấy chút cảm tình nào của nhân loại. Từ Thiên Thu theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Không đúng. Sao lại như vậy? Vừa rồi, lời cậu ta nói đều là lời mà Tạ Tiểu Chu đã nói qua, nhưng phản ứng của bác sĩ lúc ấy và hiện tại lại chẳng giống nhau. Chẳng lẽ, là do cậu ta nói còn chưa đủ sao? Từ Thiên Thu nuốt nước bọt:"Bác sĩ, chẳng lẽ tôi nói không đúng à?
"Thanh âm có chút trúc trắc, lại cố tình phải làm ra bộ dáng khinh miệt, trông cũng buồn cười y như lời nói. Trông mèo vẽ hổ, chẳng ra cái gì cả. Nhưng hắn lại không nhớ gì hết. Bác sĩ dừng động tác, sau đó hắn tháo bao tay xuống rồi ném qua một bên, tựa hồ sự lạnh nhạt vừa rồi chỉ là ảo giác, giờ đã khôi phục lại trạng thái ôn hòa:"Ngươi nói......! Rất đúng.
"Nghe được lời này, Trái tim vốn đang treo trên cổ cũng quay lại đúng vị trí. Quả nhiên vẫn là hữu dụng. Đề này Tạ Tiểu Chu đã từng giải qua, hơn nữa còn được tổng điểm. Mà cậu ta lại biết được đáp án, chỉ cần lặp lại lần nữa, tuyệt sẽ không thể làm sai. Từ Thiên Thu yên tâm, nói:"Bác sĩ, tôi nghĩ anh cần nhiều thực nghiệm có tính sáng tạo hơn, chứ không phải cứ cứng ngắc lặp lại hành vi khâu vá của mình, bởi nó vô vị mà còn lãng phí thời gian."
Giọng nói lại vừa dứt.
Phòng thí nghiệm một mảnh an tĩnh, chỉ có vật thí nghiệm là phát ra tiếng cầu xin hoảng loạn.
Bác sĩ liếc nhìn vật thí nghiệm liền mất đi hứng thú, hướng tới từ thiên thu đi qua, một đôi lược hiện tái nhợt bàn tay ấn ở trên vai hắn.
Từ Thiên Thu theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi, nhịn không được mà muốn chạy khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Lần trước, cậu ta chính là ở chỗ này mà bị chế tác thành tiêu bản não người.
Cái cảm giác âm trầm lại tuyệt vọng kia vậy mà len lỏi vào theo từng tấc da tấc thịt của cậu ta, khiến cho cậu ta cả người đều run bần bật.
Không, không......! Lần này chắc chắn sẽ không thất bại!
Cái cơ hội thứ hai này, ngay từ đầu khai cục đã rất thuận lợi, làm sao có thể để thua lần nữa!
Từ Thiên Thu cố nén sợ hãi, đứng không nhúc nhích.
Bác sĩ tăng lực đạo trên tay, nắm chặt bả vai Từ Thiên Thu, sau đó cúi đầu, chậm rãi vươn người ra trước.
Mặt nạ mỏ chim càng dựa càng gần, cơ hồ ngay sát mặt Từ Thiên Thu rồi.
Từ Thiên Thu lại bắt đầu không thể khống chế được biểu tình sợ hãi trên mặt.
Thấy một màn này, bác sĩ nhịn không được cười khẽ một tiếng, mặt nạ mỏ chim cũng run nhè nhẹ.
Hắn dùng cái loại ngữ khí cổ vũ mà nói: "Ngươi nói rất đúng, lại nói thêm vài câu đi."
Từ Thiên Thu thở dài phào một hơi.
Tạ Tiểu Chu đã từng nói với Bác sĩ rất nhiều, nhưng cậu ta cũng không thể nói đúng từng câu từng chữ, chỉ có thể chọn vài câu mà nói.
Có đôi khi cậu ta nói không đúng hay bịa chuyện thì vừa đưa mát nhìn lên, bác sĩ ở một bên vậy mà lại nghe đến nghiêm túc, thậm chí còn gật đầu, như đã mê muội rồi vậy.
Từ Thiên Thu vốn đang cứng đờ chỉ vì chuyện này mà dần khôi phục độ ấm.
Xem ra, phương pháp cậu ta chọn quả nhiên hữu dụng.
Chỉ dăm ba câu đã khiến cho bác sĩ thần phục, lại chỉ cần Tạ Tiểu Chu không xuất hiện, cậu ta tuyệt đối có thể lấy lòng bác sĩ.
Nghĩ thế, Từ Thiên Thu nói càng ngày càng trôi chảy, thậm chí còn tự mình lý giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!